“Ưm…” Một tiếng rên đau bật ra, sống mũi nàng lập tức đỏ ửng. Trong mắt còn sót lại vẻ ngỡ ngàng, Diệp Tri Thanh ngước lên nhìn khuôn mặt mang theo ý cười của Ithis.
Vòng tay của Ithis siết rất chặt. Dù có lớp giáp ngăn cách, Diệp Tri Thanh vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nàng. Theo phản xạ, nàng lập tức đẩy người ra khỏi lòng Ithis — nhưng lại quên rằng sau lưng vẫn là hồ nước.
Tình huống tái diễn, lần nữa nàng bị Ithis kéo vào lòng, lần này sống mũi không chỉ đỏ mà còn hơi sưng.
“Ngươi đang làm gì thế?” Ithis bật cười hỏi. Một Diệp Tri Thanh không còn móng vuốt, không còn lớp băng sương như trước thật ra… cũng không tệ.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Diệp Tri Thanh đứng vững mới đưa tay đẩy nàng ra. Nhưng cánh tay đang ôm nơi eo nàng lần này lại siết chặt hơn.
Từ mép tầng mây đen, một tia sáng yếu ớt len xuống, rọi lên chiếc vương miện vàng trên đầu Ithis, tạo nên lớp bóng lạnh lẽo u tịch. Diệp Tri Thanh ngẩng đầu, chỉ có thể thấy dáng vẻ mơ hồ không rõ của nàng ấy.
Trong đôi mắt long lanh như hồ nước của Diệp Tri Thanh thoáng lên vẻ giận dữ — dù là ở thế kỷ 21 hay ở Punt, chưa từng có ai tiếp cận nàng gần đến vậy, huống gì là ôm vào lòng như thế.
Ở thế kỷ 21, nàng một lòng chuyên chú nghiên cứu khảo cổ, luôn giữ khoảng cách lịch sự với mọi người, chưa từng vướng vào chuyện tình cảm. Còn ở đây, ngày đêm bận rộn quốc sự, còn khắc nghiệt hơn cả làm khoa học. Chuyện tình cảm đã chẳng có chỗ để chen vào, huống chi là tiếp xúc thân mật như vậy.
“Thả ra.” Giọng nàng vẫn điềm đạm, lạnh trong trẻo nhưng mang theo một lớp băng mỏng hờ hững.
Khoảnh khắc dịu dàng ban nãy, hóa ra chỉ là ảo giác của Ithis. Người trong vòng tay nàng lúc này, ánh mắt đen sâu thẳm như đêm không sao, mang theo khí lạnh cách biệt vạn trượng.
Ithis mím môi, không nói gì. Sau khi chắc chắn Diệp Tri Thanh đã đứng vững, nàng mới lặng lẽ buông tay, lùi lại một bước.
….
Diệp Tri Thanh vẫn luôn cho rằng mình đủ bình tĩnh và kiềm chế. Thế nhưng, mỗi lần đối mặt với vị nữ hoàng Ai Cập hành sự tùy hứng kia, nàng lại thấy sự nhẫn nại của bản thân hình như chẳng đủ dùng.
Ithis đứng trên bậc thềm, cách Diệp Tri Thanh vài bước, bóng lưng đón ánh sáng ngược khiến vẻ mặt nàng chìm vào bóng tối. Không ai nhìn ra trong đôi mắt ấy có một tia u ám thoáng qua – lạnh lẽo và khó dò.
Bàn tay nắm bên sườn siết chặt đến mức co giật, cơ bắp đau nhức khiến cảm xúc hỗn loạn trong lòng Diệp Tri Thanh nhanh chóng bị dập tắt. Chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã lấy lại vẻ điềm tĩnh quen thuộc.
“Cảm tạ bệ hạ đã cứu giúp.”
Ý thức được hành vi thất lễ vừa rồi, Diệp Tri Thanh liền khom người hành lễ theo nghi thức Ai Cập. Không thể phủ nhận, Ithis vừa rồi đã cứu nàng.
Không khí xung quanh như trầm xuống, một tầng u ám nhàn nhạt bao phủ lấy nàng. Ithis nhìn Diệp Tri Thanh đang cúi người, lạnh lùng mở miệng:
“Nữ hoàng Punt, mong rằng sau này ngươi không cần ta phải nhắc nhở nữa — thân phận hiện tại của ngươi là chiến tù Ai Cập, và là… "thị tẩm" của ta.”
Trong thời khắc này, cố tình gọi nàng là “Nữ hoàng Punt” – vừa là mỉa mai, vừa là cảnh cáo.
Cánh cửa đá hoa văn chạm khắc tinh xảo bị đẩy ra, Ithis sải bước tiến vào trong điện.
Diệp Tri Thanh ngẩng đầu, ánh mắt sâu xa nhìn theo bóng lưng khuất dần trong hành lang của Ithis. Thân phận "thị tẩm" — đúng, đối với một quốc vương từng nắm quyền thiên hạ mà nói, đó là một sự sỉ nhục. Nhưng với nàng, một nữ hoàng mất nước, bị bắt làm tù binh, thì danh phận đó lại là lớp vỏ bọc an toàn nhất để tồn tại trong Ai Cập.
Do dự chốc lát, Diệp Tri Thanh vẫn nhấc chân bước theo.
Khi còn mải dạo chơi trong sân, nàng chẳng để ý nội thất bên trong. Giờ vừa bước vào, mới phát hiện nơi này “ngoài giản dị, trong kín đáo”. Một tiểu viện được xây theo bố cục hình chữ nhật khép kín, từ bốn hướng vươn ra các bậc thềm tuyết hoa bằng đá trắng bán nguyệt, nối vào khoảng sân trung tâm xanh rì rêu mượt.
Mỗi phía đều là một gian phòng riêng biệt, chỉ có cánh cửa bên tay trái là mở hé — không cần đoán cũng biết, Ithis đang ở bên trong.
Diệp Tri Thanh bước đến gian phòng ấy.
Trên tường treo một bản đồ khổng lồ lấy Địa Trung Hải làm trung tâm, trên đó đánh dấu đủ loại ký hiệu màu sắc chằng chịt, trông khá rối rắm. Một bên giá gỗ xếp ngay ngắn các cuộn giấy cói. Căn phòng ngoài chiếc bàn đá và chiếc ghế gỗ đơn, chẳng còn gì khác — đơn sơ đến mức không ngờ.
Nàng chưa kịp quay bước thì bất ngờ một lực mạnh mẽ từ phía sau ập đến. Hai tay bị bẻ ngược ra sau, ép chặt vào nhau. Cả người bị nhấc bổng rồi đè xuống ghế, cơ thể bị trói chặt trong tư thế quỳ úp mặt vào ghế — khuỷu tay, đầu gối đều đau nhức đến run rẩy. Trán rịn mồ hôi, trước mắt tối sầm.