Hershey bước lên đáp lời, ánh mắt không giấu nổi sự sùng kính và khâm phục.
Vùng đất được khoanh tròn nằm xa khu vực giao tranh tại Kadesh — một bờ biển hiểm trở với những ghềnh đá, bùn lầy và trầm tích biển tạo thành địa hình phức tạp. Giống như một hẻm núi nhỏ ngập một nửa trong nước, không thể chứa quá nhiều chiến thuyền. Mà một khi thuyền vào rồi thì rất khó thoát ra.
Ithis nhìn Hershey, khẽ gật đầu ra hiệu nàng tiếp tục, trong đáy mắt lấp lánh tia tán thưởng. Quả là một người nhạy bén trên chiến trường.
Sắc mặt Hershey ửng đỏ vì xúc động, nàng hít sâu, tiếp lời: “Tuy nhiên khu vực này cách xa vùng biển giao tranh Kadesh. Thần ngu muội, nhất thời chưa nghĩ ra cách nào để dẫn dụ quân Hittite đến đó.”
Ngón tay trỏ của Ithis khẽ gõ nhịp lên mặt bàn, môi nở nụ cười mơ hồ: “Thời gian này, hãy tập trung sắp xếp mai phục cho tốt khu vực đó. Những chuyện khác tạm thời không cần lo.”
“Rõ!” Hershey đáp gọn gàng, dứt khoát.
“Sau khi chiến tranh kết thúc, cùng ta trở về Thebes nhé, tướng quân Hershey.”
Ithis dường như chỉ tiện miệng nói ra, nhưng lại khiến trong lòng Hershey dậy lên sóng lớn cuồn cuộn. Nàng theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, giọng khẽ run: “Bệ hạ…”
Ithis không cho Hershey cơ hội nói thêm, phất tay ra hiệu cho nàng lui xuống. Nhìn theo bóng lưng đang rời đi kia, Ithis khẽ thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
Hershey vốn là con gái của Đại tư tế ở Thebes, nhỏ hơn Ithis năm tuổi. Từ nhỏ đã được đưa vào cung làm thị độc cho nàng. Nếu ở lại Thebes, chẳng nghi ngờ gì, nàng sẽ kế nhiệm vị trí Đại tư tế.
Thế nhưng, mấy năm sau khi Ithis đăng cơ, Hershey lại lựa chọn đến chiến trường vùng Địa Trung Hải. Một đi là suốt năm năm.
Chỉ nghĩ đến nguyên nhân rời đi năm đó, ánh mắt Ithis lại thoáng tối.
Nàng đứng dậy, bước đến bên cửa, ngẩng đầu nhìn tầng tầng mây đen đang dày đặc nơi chân trời. Ánh mắt ảm đạm – đó là điềm báo trước cơn bão sắp kéo đến.
Đây là một tiểu viện đơn sơ nhưng thanh nhã. Dù không thể sánh với sự xa hoa của chiến thuyền hoàng gia, song lại mang vẻ mộc mạc, trang nhã khiến người ta yêu thích. So với những nơi trước đây, Diệp Tri Thanh rõ ràng có thiện cảm hơn với chốn này.
Lamassu cùng các cung nữ khác đang tất bật chuẩn bị bữa tối trong bếp. Dù Diệp Tri Thanh đã nhiều lần nói chỉ cần ăn đơn giản, nhưng vô ích — Lamassu chỉ mỉm cười, không hề nghe theo.
Bị mùi hương và sự tò mò cuốn đi, Diệp Tri Thanh bắt đầu thảnh thơi dạo bước trong sân. Được tận mắt chạm vào và thưởng lãm nền văn minh Ai Cập rực rỡ huy hoàng, quả thật là một chuyện khiến lòng người vừa háo hức vừa thích thú.
Vừa qua khỏi cánh cổng, trước mắt là một lối đi lát đá vôi xanh rộng lớn dẫn thẳng vào hành lang. Trên mặt đá còn khắc những đồ án nhật luân đơn giản cùng ký tự cổ đầy thần bí.
Hai bên đường là hai hồ nước rộng rãi, mặt hồ lơ lửng những đám thực vật thủy sinh màu xanh lạ mắt, mỗi khi gió thổi qua, hương thơm dịu mát liền lan tỏa khắp sân.
Dựa vào gợn sóng mặt nước, nàng nhận ra đây là dòng nước sống, hai hồ lại còn thông với nhau. Hứng thú nổi lên, Diệp Tri Thanh cúi xuống quan sát kỹ. Nhìn bề ngoài, dường như hồ nước bị tách đôi bởi một phiến đá vôi nguyên khối. Nếu thật sự thông nhau, hẳn là có xây dựng đường dẫn ngầm bên dưới.
Nàng tháo đôi dép cói, bước chân xuống bậc thềm đá. Nước mát lập tức dâng lên từ lòng bàn chân, lan khắp cơ thể. Diệp Tri Thanh khẽ thở ra một tiếng đầy mãn nguyện, vén đám lá cản tầm nhìn sang hai bên, chăm chú quan sát cấu trúc dòng nước dưới hành lang.
Ithis vừa bước vào, đã bắt gặp một Diệp Tri Thanh hoàn toàn khác — chuyên chú, tự nhiên, không giữ chút lễ nghi nào. Không còn vẻ lạnh nhạt toan tính, không còn khoảng cách sắc lạnh như khi tranh đấu cùng nàng. Dưới ánh nước lay lắt phản chiếu, bóng dáng ấy như tách biệt khỏi thế giới – trong trẻo và thanh nhã đến động lòng người.
Trái tim Ithis khẽ chệch một nhịp.
Nàng bước nhẹ về phía bên hồ, từng bước chậm rãi như muốn kéo dài khoảnh khắc tĩnh lặng này.
Tiếng gió luồn qua vạt áo, hòa cùng âm thanh vải lụa cọ xát, ngày một đến gần. Diệp Tri Thanh vẫn đang chìm trong thế giới của mình, cúi mình dò xét từng chi tiết bên dưới mặt nước.
Bởi ánh sáng gay gắt phản chiếu lên mặt hồ, việc quan sát càng thêm khó khăn. Khi cơn đau mỏi nơi eo dâng lên rõ rệt, nàng mới định đứng dậy thì bất chợt thấy có bóng người phản chiếu trên mặt nước.
“Á—!” Không kịp phòng bị, chân nàng trượt một cái, toàn thân nghiêng về phía hồ. Diệp Tri Thanh nhắm chặt mắt, cả người căng cứng — bất kể ở thế kỷ 21 hay ở đây, nàng vẫn là kiểu “gà nước” thứ thiệt.
Ithis không ngờ chỉ một động tĩnh của mình lại dọa nàng đến vậy. Nhanh như chớp, nàng đưa tay ôm eo Diệp Tri Thanh, kéo người về phía mình.
Tà váy trắng lướt nhẹ thành đường cong tuyệt mỹ giữa không trung, mái tóc đen óng ánh ánh sáng lập lòe, cả người Diệp Tri Thanh đập mạnh vào bộ giáp lạnh lẽo trên ngực Ithis.