Quy Tắc Của Kẻ Điên: Bác Sĩ Thẩm Ngoan Ngoãn Nào

Chương 19

Thấy sắp va vào thân cây khổng lồ, anh buộc phải cúi rạp xuống.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, lưng ngựa đột nhiên dốc mạnh, eo anh bị ai đó siết lấy, lưng áp sát vào một l*иg ngực rắn chắc, nóng bỏng.

Anh còn chưa kịp phản ứng, con ngựa đã đâm sầm vào thân cây. Cả người anh bị kéo mạnh, lật một vòng, rồi cả thế giới như bốc cháy.

Một trận quay cuồng, lộn nhào nhiều vòng liền, đến mức dạ dày như muốn nôn ra hết, cuối cùng mới dừng lại.

Dưới lưng như có gì đó đệm lấy, đầu óc anh choáng váng, hoàn toàn không thể cử động.

Sau một hồi, anh cảm nhận được một bàn tay chạm vào cánh tay mình, chậm rãi xoa nắn từng chút một, như thể đang cố đánh thức anh.

Anh dần lấy lại tỉnh táo, nâng mắt lên, đối diện với đôi con ngươi sâu thẳm của Hạ Úc.

Mí mắt hơi sụp xuống, khi nhìn xuống có vẻ bớt đi mấy phần dò xét và lạnh lùng thường thấy.

“Bác sĩ Thẩm, hy sinh bản thân để cứu người cũng nằm trong quy tắc nghề nghiệp của anh à?”

Thẩm Trác Thanh khó khăn lắc đầu, chống tay ngồi dậy.

Thì ra thứ đệm dưới người anh là Hạ Úc.

Anh lập tức đứng dậy, chỉ thấy trên cổ cậu có một vết thương dài, không sâu nhưng máu đã nhuộm đỏ cả cổ áo.

Anh cởϊ áσ khoác, nhanh chóng áp lên vết thương để cầm máu. Nhưng không chỉ vậy, trên cánh tay và chân cậu chi chít những vết thương lớn nhỏ, quần áo rách toạc.

Anh cố kéo Hạ Úc đứng lên, nhưng vừa nhấc cánh tay trái cậu lên, đã nghe thấy giọng nói khàn đặc: “Không cử động được.”

Tay phải cậu bất động, dính chặt xuống đất, vô lực rũ xuống như thể đã bị phế đi.

Không bao lâu sau, cáng cứu thương và xe cứu hộ cũng đến nơi, tiến vào trường đua ngựa.

Cơn mưa vẫn rơi rả rích. Hạ Úc được nhân viên y tế đưa lên cáng.

Điều khiến người ta kinh ngạc là Thịnh Lê Dung đã đến.

Người phụ nữ luôn bận rộn trăm công nghìn việc, chạy khắp các hội nghị lớn, không lúc nào có thể phân thân ra được, vậy mà hôm nay lại tự mình đến đây.

Bà đi cùng một nhóm người, trông có vẻ đang trên đường đi họp hoặc tổ chức một sự kiện nào đó, nhưng giữa chừng lại ghé qua đây.

Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Trác Thanh gặp Thịnh Lê Dung trong thế giới này.

Khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng, bình tĩnh của Thịnh Lê Dung lúc này lại lộ rõ vẻ hoảng hốt. Bà đi theo cáng cứu thương, nắm chặt bàn tay trái không bị thương của Hạ Úc, giọng nói trầm ổn: "Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu."

Viền mắt bà hơi đỏ, toát lên sự lo lắng của một người mẹ.

Bà trông như muốn lên xe cứu thương đi cùng con trai, nhưng trợ lý bên cạnh lập tức bước lên ngăn lại: "Phu nhân, chúng ta cần đến gặp khách hàng ngay."

Bà buộc phải buông bàn tay đang nắm lấy Hạ Úc, ánh mắt không cam lòng.

Hạ Úc từ đầu đến cuối chẳng hề có biểu cảm gì, trông tùy ý và bất cần, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại.

Từ xa, Thẩm Trác Thanh lặng lẽ quan sát. Khi cửa xe cứu thương gần đóng lại, chỉ còn một khe hở, Hạ Úc bỗng mở mắt, đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm nhìn chằm chằm về phía anh.

Cậu dừng lại hai giây, khóe môi khẽ nhếch lên, lười biếng làm một cái wink.

Một chàng trai 20 tuổi, làm hành động này hoàn toàn không có cảm giác lạ lùng, đặc biệt với khuôn mặt điển trai sáng sủa của Hạ Úc, càng làm người khác lóa mắt.

Nhưng khi nghĩ đến nhân vật Hạ Úc trong nguyên tác, lại cảm thấy có gì đó rất sai lệch, như thể cậu vừa nhảy ra khỏi kịch bản.

Trước khi rời đi, Thịnh Lê Dung mới chú ý đến Thẩm Trác Thanh. Ánh mắt bà lướt qua khuôn mặt anh trong hai giây, sau đó bước đến.

Bà đưa tay ra: "Bác sĩ Thẩm."

Thẩm Trác Thanh mỉm cười bắt tay: "Thịnh tổng."

Ánh mắt Thịnh Lê Dung điềm tĩnh, mang phong thái của một người ở vị trí cao, toát lên cảm giác áp lực đầy tự nhiên: "Bác sĩ Thẩm không đeo kính trông khác hẳn, không trách được tại sao Hạ Úc lại đề nghị đi cưỡi ngựa cùng cậu. Hôm nay tôi khá bận, lần sau có dịp, tôi sẽ nói chuyện với cậu nhiều hơn."

"Được, ngài đi thong thả."

Chỉ là một cuộc trò chuyện xã giao ngắn ngủi, Thẩm Trác Thanh nhìn theo bóng dáng Thịnh Lê Dung rời đi.

Trong sân cưỡi ngựa, nhân viên đang khẩn trương xử lý tình huống.

Con Morgan bị đưa về chuồng ngựa, bác sĩ thú y đang kiểm tra tình trạng của nó.

Thẩm Trác Thanh quay về phòng thay đồ, thay quần áo rồi rời khỏi khu vực cưỡi ngựa. Khi ra đến cổng, anh mới thấy nơi này đã bị đám đông phóng viên bao vây, không biết bọn họ đã chờ ở đây bao lâu rồi.