Quy Tắc Của Kẻ Điên: Bác Sĩ Thẩm Ngoan Ngoãn Nào

Chương 18

Thẩm Trác Thanh: "..."

Anh theo thói quen giơ tay lên định chỉnh kính, nhưng chạm vào khoảng không.

Hạ thấp tay xuống, anh liếc nhìn chiếc kính trong túi áo Hạ Úc, giọng nói trầm xuống: "Tôi là bác sĩ tâm lý của cậu."

"Được, được." Hạ Úc hờ hững đáp lại, vỗ nhẹ lên lưng con ngựa thuần chủng: "Bác sĩ Thẩm cưỡi con này đi, tôi đã chọn riêng cho anh rồi."

Thế là hai người đổi ngựa cho nhau.

Ngựa của Hạ Úc được huấn luyện rất tốt, tốc độ nhanh chậm đều rất nghe lời. Thẩm Trác Thanh điều khiển con ngựa thuần chủng, cưỡi theo sau cậu, hơi chếch về một bên.

[Chủ nhân, hắn làm sao biết ngài chỉ giả cận thị vậy?]

[...Lần trước đấu quyền anh, kính tôi rơi mất, tôi vẫn đánh với hắn rất ổn đấy thôi? Hơn nữa, hắn IQ 170, muốn lừa hắn chuyện này cũng hơi khó đấy.]

[Cũng đúng.]

Cưỡi được hai vòng, bỗng nhiên trời đổ mưa lất phất, bầu trời lập tức trở nên u ám.

"Về chuồng ngựa thôi."

"Được."

Hai người dắt ngựa trở lại chuồng. Vừa về đến khu nghỉ của khách sạn, cơn mưa đột ngột trút xuống như thác đổ, chỉ trong chớp mắt, cả trường đua đã bị nước mưa thấm ướt.

Cái lạnh của mưa lập tức bao trùm lấy hai người.

Thuộc hạ của Hạ Úc mang lên hai ly nước chanh, đặt lên bàn. Thẩm Trác Thanh nói một câu cảm ơn.

"Hôm nay sao tự nhiên lại muốn đi cưỡi ngựa?" Anh nghiêng đầu nhìn Hạ Úc, đoán rằng cậu không xem dự báo thời tiết.

"Muốn thì đi thôi."

Hạ Úc đút tay vào túi quần, ánh mắt dừng trên bầu trời âm u, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong mơ hồ.

Đột nhiên, cửa chuồng ngựa bật mở, kèm theo một tiếng hí vang.

Con "đầu lĩnh sơn tặc" Morgan của Hạ Úc từ trong chuồng phi thẳng ra ngoài, tốc độ cực nhanh, lao thẳng vào màn mưa, hoàn toàn mất kiểm soát.

Cả trường đua lập tức rối loạn, bao gồm cả ông chủ và nhân viên ở đây.

Thẩm Trác Thanh ngây ra một chút, chỉ thấy Hạ Úc mặt không đổi sắc, thậm chí còn chậm rãi uống một ngụm nước chanh. Sau đó, cậu vươn tay ấn nhẹ lên mũ của Thẩm Trác Thanh, dặn dò: "Ngoan ngoãn ngồi yên."

Nói xong, Hạ Úc lập tức lao ra ngoài trời mưa.

Con ngựa như thể phát điên, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực mạnh, không ngừng giậm móng đá, sức lực vô cùng lớn, khiến đám nhân viên không ai dám đến gần, chỉ có thể lo lắng đứng nhìn.

Hạ Úc dậm chân một cái, đồng thời giật mạnh dây cương, động tác gọn gàng và dứt khoát, chỉ trong nháy mắt đã nhảy lên lưng ngựa.

Thế nhưng, con Morgan vẫn không chịu nghe lời, tiếp tục điên cuồng chạy loạn.

Chỉ trong tích tắc, nó lao nhanh như dã thú, nhằm thẳng vào cánh cổng nhỏ phía xa, con đường duy nhất dẫn xuống núi.

Trên gương mặt Hạ Úc vẫn không có biểu cảm gì, như thể người đang cưỡi trên lưng con ngựa nguy hiểm này không phải là cậu vậy.

Nhưng đúng lúc đó, từ phía sau cậu vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Hạ Úc quay đầu lại, liền thấy Thẩm Trác Thanh, mũ đội lệch, cưỡi trên lưng ngựa, ánh mắt sáng rực như đuốc, lộ rõ sự căng thẳng và lo sợ.

Chỉ trong chớp mắt, trước bao ánh nhìn sửng sốt của mọi người, Thẩm Trác Thanh bất ngờ đứng thẳng hai chân trên lưng ngựa, chỉ đặt một chân lên bàn đạp, dồn lực nhảy lên.

Anh lao thẳng đến con Morgan đang điên cuồng phi nước đại.

Cả người anh bổ nhào lên lưng Hạ Úc, hai tay dốc hết sức ôm chặt lấy eo cậu.

Cả hành động lẫn tư thế của anh đều lộn xộn và thảm hại đến mức khó có thể tả nổi.

Hạ Úc bị anh nhào đến ôm chặt, cả người sững sờ.

Trong tình huống không thể kiểm soát được con ngựa như thế này, cậu vẫn có thể nhướn mày, giọng điệu như thể hứng thú: “Bác sĩ Thẩm, anh đang làm gì vậy? Biểu diễn à? Nhưng trong hoàn cảnh này có vẻ không thích hợp lắm đâu?”

Thẩm Trác Thanh cũng chẳng muốn tự đâm đầu vào nguy hiểm, nhưng anh chợt nhớ ra lý do vì sao Hạ Úc lại đến trường đua ngựa.

Bề ngoài, anh phớt lờ câu nói của cậu, vươn tay giữ chặt dây cương, vỗ vào Hạ Úc, thấp giọng nói: “Nhảy sang con ngựa khác đi!”

Đôi mắt đen nhánh của Hạ Úc cứ nhìn chằm chằm vào anh, không có động tĩnh gì.

Thẩm Trác Thanh sốt ruột hơn: “Nhanh lên!”

Hạ Úc lại nhìn anh thêm một lúc, thấy đôi mắt anh bị nước mưa đánh đến mức đỏ hoe, cậu mới chậm rãi gật đầu. Cơ thể cao lớn nhún mạnh một cái, nhảy sang lưng con ngựa thuần chủng.

Lúc này, một mình Thẩm Trác Thanh cưỡi trên lưng con Morgan có tính khí bất trị, bị xóc nảy không ngừng, dần dần lao thẳng về phía khu rừng. Xa xa toàn là cây cổ thụ và tảng đá lớn, nhưng con Morgan vẫn không chịu dừng lại.