Quy Tắc Của Kẻ Điên: Bác Sĩ Thẩm Ngoan Ngoãn Nào

Chương 17

"Tôi có thể chọn con khác, tôi không tranh với cậu."

"Tranh với tôi?" Hạ Úc nhướng mày, kéo Thẩm Trác Thanh đang định đi chọn con khác quay lại: "Không được, đã nói là để anh chọn, thì nó là của anh, anh phải cưỡi nó."

Cuối cùng, Thẩm Trác Thanh cưỡi lên con Morgan của Hạ Úc.

Con ngựa này thuần đen, bộ lông bóng mượt, cơ thể cường tráng, toát lên vẻ dữ tợn. Nếu những con ngựa khác có thể được miêu tả là cao quý hay tao nhã, thì con này chỉ có thể gọi là "đầu lĩnh sơn tặc".

[Chủ nhân, ngài giỏi thật đấy, suýt chút nữa tôi cũng tin ngài không biết đó là ngựa của hắn.]

[Xuyên qua bao nhiêu cuốn sách rồi, cậu còn có thể tin tôi sao?]

[Chủ nhân nói đúng.]

"Nó tên gì?" Thẩm Trác Thanh giữ chân trong bàn đạp, kẹp nhẹ hai chân vào bụng ngựa, giữ thẳng lưng, cơ thể theo nhịp chuyển động của ngựa mà nhẹ nhàng lắc lư.

"Morgan."

"...Tôi hỏi tên mà cậu đặt cho nó." Thẩm Trác Thanh nghiêng đầu nhìn Hạ Úc.

"Đặt tên?" Hạ Úc bật cười khẽ: "Đặt tên thì có gì thú vị chứ? Tôi gọi nó là Morgan thì nó vẫn phản ứng lại, dù đặt tên khác nó cũng vẫn nghe tôi, vậy tại sao tôi phải lãng phí thời gian?"

"..."

Người bình thường đều sẽ đặt tên cho thú cưng của mình, bao gồm cả những con vật chuyên dùng làm thú cưỡi, đây gần như là thói quen chung của con người.

Có đứa trẻ thậm chí chỉ cần nhìn thấy một con kiến đi ngang qua cũng muốn đặt cho nó một cái tên.

Trong nguyên tác, con ngựa này chưa từng được nhắc đến bằng tên riêng, mỗi lần xuất hiện chỉ được gọi là “một con Morgan”. Trước đây, Thẩm Trác Thanh cứ tưởng là do nguyên tác không viết rõ, giờ mới biết hóa ra là vì Hạ Úc căn bản chưa bao giờ đặt tên cho nó.

Anh suy nghĩ một chút, có lẽ là bởi dù đây là thú cưỡi đặc biệt của Hạ Úc, nhưng nó không phải là thứ cậu yêu thích. Con người chỉ đặt tên cho thú cưng, thú cưỡi hay đồ chơi khi đó là thứ họ thực sự yêu quý.

Rõ ràng, Hạ Úc không có thứ gọi là “sự yêu thích”.

Hạ Úc chọn một con ngựa thuần chủng màu nâu đỏ, cưỡi song song với Thẩm Trác Thanh.

“Chạy đi nào, bác sĩ Thẩm, tôi xem thử xem anh có hợp với con ngựa hoang dã này không.”

Thẩm Trác Thanh khẽ kẹp chân, nắm chặt dây cương và bắt đầu phi nước đại.

Theo nguyên tác, loài Morgan này có dòng máu rất mạnh mẽ, thể lực dẻo dai, một khi đã chạy thì có thể duy trì trong thời gian dài với sức bền khủng khϊếp. Người cưỡi phải điều khiển tốt cơ thể, giữ vững nhịp điệu nâng lên hạ xuống trên yên ngựa, nếu không sẽ dễ bị mất thăng bằng.

Chạy được nửa vòng, con Morgan chẳng những không mệt mà còn càng hăng máu hơn.

Thẩm Trác Thanh vốn dĩ kiểm soát rất tốt, ở thời cổ đại anh từng cưỡi qua loài ngựa hoang còn dữ dằn hơn. Nhưng vì đang ở trước mặt Hạ Úc, tất nhiên phải diễn một chút.

Anh giả vờ hoảng loạn giật dây cương, con Morgan lập tức tỏ thái độ bất mãn, dựng hai chân trước lên hù dọa anh.

Thẩm Trác Thanh hốt hoảng hét lên, cúi thấp người để tránh bị hất ngã.

Nhưng con Morgan hoàn toàn không dừng lại, ngược lại còn tăng tốc, cơ thể Thẩm Trác Thanh bị xốc nảy liên tục, mông va chạm mạnh với yên ngựa. Anh giả vờ như mất kiểm soát, sắc mặt vừa kinh hoàng vừa mệt mỏi, trán lấm tấm mồ hôi.

Hạ Úc hơi nheo mắt, ánh nhìn dán chặt vào anh suốt quá trình phi nước đại, tập trung vào từng biểu cảm trên gương mặt anh.

Thấy anh suýt ngã, vội vàng ôm chặt lấy con Morgan, Hạ Úc rốt cuộc bật cười thành tiếng.

“Morgan.”

Cậu khẽ gọi.

Nghe thấy giọng của chủ nhân, con ngựa lập tức giảm tốc độ, xoay tròn một vòng tại chỗ.

Hạ Úc phi ngựa đến gần, nhảy xuống, một tay đỡ lấy eo Thẩm Trác Thanh, trực tiếp bế anh xuống khỏi yên.

Trên mặt cậu hiện rõ vẻ thích thú, mang theo chút trêu chọc.

Đợi anh đứng vững, Hạ Úc nhìn anh chăm chú, ra vẻ không hài lòng: “Bác sĩ Thẩm, anh đang làm gì vậy? Không phải 26 tuổi rồi sao? Cưỡi ngựa mà lại lảo đảo như thế?”

“Lảo đảo thì thôi đi, tôi bảo anh mặc nịt bụng và đeo đai giữ thẳng lưng mà anh cũng không chịu, sao còn bướng hơn cả tôi vậy?”

“...”

Bị chê thẳng mặt, mặt Thẩm Trác Thanh thoáng đỏ lên, nhưng vẫn cố lấy lại thể diện: “Là lần đầu tôi cưỡi con Morgan này, không ngờ nó lại dữ như vậy.”

Hạ Úc giơ tay chỉnh lại mũ cho Thẩm Trác Thanh, sau đó thuận tay tháo luôn kính của anh, nhét vào túi áo trước ngực mình.

"Hiểu rồi, bác sĩ Thẩm không đeo kính trông thật chẳng có chút trưởng thành nào cả."