Quy Tắc Của Kẻ Điên: Bác Sĩ Thẩm Ngoan Ngoãn Nào

Chương 16

Hạ Úc đứng trước mặt Thẩm Trác Thanh, quét mắt nhìn anh một lượt, rồi lấy chìa khóa xe trong tay anh, tiện tay ném cho người hầu bên cạnh, ra lệnh: “Đỗ xe đi.”

“Vâng.”

Thẩm Trác Thanh cũng không phản đối, chỉ nhìn lướt qua trường đua: “Hôm nay có kế hoạch gì sao?”

“Dẫn bác sĩ Thẩm đi cưỡi ngựa chứ còn gì.”

Hạ Úc đưa tay kéo nhẹ cổ áo vest của Thẩm Trác Thanh, sau đó khoác vai anh kéo đi, lực tay khá mạnh, khóe môi cong lên: “Vui không? Làm bác sĩ tâm lý của tôi còn có thể ra ngoài chơi, không phải cứ ở lì trong phòng mãi.”

Đến phòng thay đồ, Hạ Úc đưa bộ quần áo cho Thẩm Trác Thanh: “Thay đi, đúng cỡ của bác sĩ Thẩm đấy.”

Thẩm Trác Thanh cầm lấy quần áo, chạm phải ánh mắt Hạ Úc – tự tin, rực rỡ, mang theo chút hưng phấn.

Anh cởϊ áσ khoác ra, bắt đầu thay đồ, đồng thời hỏi nhỏ: “Hóa ra cậu được ra ngoài sao? Tôi tưởng là…”

Hạ Úc chớp mắt, bật cười: “Đương nhiên là tôi ra ngoài được, sau 12 tuổi là có thể rồi.”

Thẩm Trác Thanh đương nhiên biết điều đó. Nhưng anh cũng biết rằng, dù Hạ Úc có thể ra ngoài, cậu vẫn luôn bị giám sát chặt chẽ, những nơi cậu có thể đến cũng đều là những nơi không có bất kỳ người ngoài nào.

Mà Thịnh Lê Dung và Hạ Thanh Đông làm vậy, chỉ vì lo sợ rằng Hạ Úc sẽ gặp phải những người mà họ cho là "đứa trẻ hư", khiến tâm trí cậu bị phân tán.

Họ muốn Hạ Úc hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của họ, chỉ phục tùng mệnh lệnh của họ, làm mọi thứ theo sự sắp đặt của họ.

Từ khi Hạ Úc chào đời, chỉ số IQ của cậu được đo đạt hơn 160, cậu liền trở thành một công cụ của họ.

“Bác sĩ Thẩm, anh biết cưỡi ngựa không?”

“Biết một chút.”

“Học ở nước ngoài à?”

“Ừ.”

Từ bộ quần áo mà Hạ Úc chuẩn bị cho mình, Thẩm Trác Thanh còn thấy cả đai giữ lưng và áo nịt lưng.

Đây là trang bị dành cho những người mới tập cưỡi ngựa, giúp giữ thẳng lưng, tránh bị nghiêng ngả khi cưỡi và giảm nguy cơ bị ngã.

"Bác sĩ Thẩm có muốn mặc vào không?"

"Không cần."

"Vậy được, đi thôi."

Bước ra khỏi phòng thay đồ, đến trường đua ngựa, nơi này vô cùng rộng lớn, nhưng ngoài Hạ Úc ra thì không thấy bất kỳ một người giàu có nào khác.

Dưới mái hiên của khu nghỉ ngơi là một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen đứng thẳng tắp. Trên sân có hai con ngựa đang chạy vòng quanh, trông có vẻ chỉ để tạo bầu không khí.

Đến chuồng ngựa, một dãy có tổng cộng bảy con ngựa, con nào cũng có bộ lông bóng mượt, thân hình vạm vỡ, cơ bắp đẹp đẽ, trông vô cùng mạnh mẽ.

"Bác sĩ Thẩm, chọn một con đi?"

Thẩm Trác Thanh cẩn thận quan sát qua lại, cuối cùng chọn một con ngựa Morgan màu đen. Trong số tất cả, màu lông của nó không phải đẹp nhất, thậm chí còn hơi thô ráp, giống như sinh ra từ vùng sa mạc khô cằn. Nhưng cổ nó dày nhất, móng cao, nhìn qua đã thấy đầy sức mạnh.

Thẩm Trác Thanh nhìn sâu vào mắt nó, đưa tay vuốt ve bộ lông. Ngựa Morgan là giống ngựa đã được huấn luyện, sẽ thuận theo chủ nhân. Con Morgan này có đôi mắt lạnh lùng đầy kiêu hãnh và hung dữ, nhưng khi được anh chạm vào, nó lại không có phản ứng gì.

"Nó đi, tôi thích nó." Thẩm Trác Thanh nhẹ giọng nói.

Hạ Úc nhìn anh từ lúc chọn ngựa đến giờ, thấy anh chọn đúng con Morgan này, ánh mắt cậu tối lại, sau đó hạ thấp giọng, hơi nghiêng người ghé sát lại gần, thì thầm: "Bác sĩ Thẩm, anh có nhiều mưu kế thật đấy."

Thẩm Trác Thanh khựng lại, quay đầu nhìn cậu: "Hử? Cậu nói gì?"

Hạ Úc nhìn chằm chằm anh: "Có phải anh lấy thiếu tiền của mẹ tôi, nên bà ấy mới nói cho anh biết về dòng ngựa của tôi không?"

Thẩm Trác Thanh hơi sững sờ, như thể cuối cùng đã hiểu ra lời cậu nói, lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Ý cậu là… đây là ngựa của cậu?"

Ánh mắt Hạ Úc sâu thẳm, cậu bước đến vỗ một cái lên lưng ngựa. Con Morgan cao ngạo lập tức hất đầu, theo lệnh nhấc cao hai chân, hí vang trong ba giây, sau đó mạnh mẽ giậm xuống, đôi chân đầy sức mạnh làm cả mặt đất như rung lên.

Thẩm Trác Thanh lùi lại một chút. Hạ Úc vẫn nhìn anh bằng ánh mắt đó, giọng điệu lười biếng cất lên: "Bác sĩ Thẩm đã chọn mất ngựa của tôi rồi, vậy tôi nên cưỡi con nào đây?"

Thẩm Trác Thanh chớp mắt, rõ ràng có một gương mặt lạnh lùng sắc nét, nhưng khi đôi mắt mở to lại mang theo chút ngây thơ, sự đối lập này vô tình càng thu hút ánh nhìn.

Ngay cả chiếc kính anh đang đeo cũng không thể che giấu được nét ngây ngô đó.