Quy Tắc Của Kẻ Điên: Bác Sĩ Thẩm Ngoan Ngoãn Nào

Chương 15

“Sao cậu biết?” Anh thực sự khựng lại một chút, rồi mới hỏi.

“Thính giác của tôi rất tốt, tôi nghe thấy tiếng nhạc quán bar, cả tiếng người say rượu nữa.” Hạ Úc cất giọng nhẹ nhàng.

Giữa hai người bỗng chốc chìm vào sự im lặng, Thẩm Trác Thanh có thể nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Úc, chậm rãi, không nhanh không chậm, vang vọng trong căn biệt thự rộng lớn.

"Cậu vừa làm gì vậy?" Anh hỏi.

Hạ Úc khựng lại một chút, khóe môi hơi nhếch lên: "Vừa nãy à?"

"Ừm."

"Tại sao tôi phải nói cho bác sĩ Thẩm biết? Hôm nay anh nghỉ làm mà, có cần quan tâm đến tôi đang làm gì không?"

"..."

Thẩm Trác Thanh giọng điềm tĩnh, chậm rãi nói: "Chúng ta đã kết bạn trên Wechat, đó là bước đầu tiên của tình bạn. Bước thứ hai chính là quan tâm đến đối phương. Lúc này tôi không phải bác sĩ, mà là Thẩm Trác Thanh, quan tâm Hạ Úc đang làm gì."

Bên kia đầu dây đột nhiên im bặt. Một sự im lặng đáng sợ, ngay cả hơi thở cũng chẳng nghe thấy.

Qua một lúc lâu, Hạ Úc mới kéo dài giọng: "Ồ~ vậy sao."

"Vậy thì tôi nói cho bác sĩ Thẩm biết nhé, tôi đang tập thể hình, đẩy ngực 180 pound. Nếu đứng lên, tôi có thể nhấc bổng hai người như bác sĩ Thẩm đấy."

Thẩm Trác Thanh mặt không cảm xúc, nhưng vẫn nhẹ giọng khen: "Giỏi lắm."

Hạ Úc khẽ cười, giọng nói thoáng qua tiếng gió nhẹ: "Bác sĩ Thẩm, đến tìm tôi đi. Tôi dạy anh tập luyện, rèn luyện một chút, như vậy người khác sẽ không dám va vào anh nữa."

"..."

Thẩm Trác Thanh không ngờ cậu lại phát hiện ra chuyện anh bị người khác đυ.ng vào.

"Được thôi, sau này có cơ hội cậu dạy tôi. Nếu cậu thích, chúng ta có thể thường xuyên tập luyện những môn thể thao như vậy."

"...Tôi thích rất nhiều môn thể thao, bác sĩ Thẩm đều sẽ chơi cùng tôi chứ?"

"Tất nhiên, ngoại trừ một số môn thể thao mạo hiểm."

"Bác sĩ Thẩm nhát gan sao?"

"Không, tôi chỉ trân trọng mạng sống của mình thôi."

"Được rồi, bác sĩ Thẩm nói gì thì là vậy đi. Nhớ về nhà cẩn thận nhé."

"Ừ, cậu cũng ngủ sớm đi."

Hạ Úc dập điện thoại, vẫn dựa người vào bệ cửa sổ, tay cầm chặt chiếc điện thoại, ánh mắt dán vào con phố vắng lặng phía xa.

Qua một lúc lâu, cậu mới đứng thẳng dậy, bước đến ghế sô pha phía sau và ngồi xuống.

Cậu ngả lưng ra sau, hai chân duỗi dài, tư thế lười biếng đầy tùy ý, nhưng ánh mắt lại sắc bén và sâu thẳm.

Trước mặt cậu, bốn người đàn ông mặc đồ đen đứng ngay ngắn, thần thái nghiêm nghị đầy áp lực.

Hạ Úc thản nhiên lên tiếng, giọng điệu lơ đãng: "Mẹ tôi lại đang đau đầu vì cổ phiếu của bà ấy sao?"

Hai trong số bốn người đàn ông liếc nhìn nhau, sau đó một người bước lên, đặt tập tài liệu lên bàn trước mặt Hạ Úc.

Người đó cúi đầu nói: "Phu nhân gần đây đã thực hiện một vụ cá cược tài chính để mở rộng lĩnh vực bất động sản. Bà ấy muốn tôi chuyển lời đến ngài, bảo ngài sắp xếp một sự cố bất ngờ để các phương tiện truyền thông thổi phồng lên, thu hút sự chú ý."

Hạ Úc nghiêng đầu cười nhẹ, nhưng đáy mắt lạnh lẽo như băng. Cậu nhặt tập tài liệu lên, lật vài trang, giọng điệu như không để tâm: "Tôi cũng hữu dụng phết nhỉ?"

Bốn người đàn ông không dám thở mạnh, vẫn đứng thẳng tắp.

Sau khi xem qua vài trang, Hạ Úc ném tập tài liệu xuống bàn, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía trước.

"Được thôi, tôi đồng ý. Nhưng tôi có một điều kiện…"

Người đàn ông cúi đầu: "Xin ngài cứ nói."

"..."

Thẩm Trác Thanh không ngờ rằng Hạ Úc lại đưa anh đến trường đua ngựa.

Hôm nay là thứ hai, thời tiết đặc biệt trong lành, hiếm khi có ánh nắng ấm áp vào một ngày thu, không khí mát mẻ dễ chịu.

Ban đầu, Thẩm Trác Thanh đã lái xe gần đến nhà họ Hạ, nhưng đột nhiên nhận được tin nhắn từ Hạ Úc, gửi cho anh một địa chỉ, bảo anh đến đó.

Đến nơi, Thẩm Trác Thanh chần chừ xuống xe. Trong nguyên tác cũng có nhắc đến trường đua ngựa vài lần, đây là nơi giới thượng lưu vui chơi, Hạ Úc cũng từng đến mấy lần, nhưng không có liên quan gì đến cốt truyện chính.

Trường đua này có thể xem là một trong những trường đua hàng đầu và lớn nhất Kim Đô, chỉ thành viên mới có thể vào, mà muốn trở thành thành viên, phải nạp ít nhất 300.000 tệ một lần.

Từ bên ngoài, có thể thấy vài người đang cưỡi ngựa phi nước đại trên sân.

Chỉ trong chớp mắt, một bóng dáng quen thuộc bước tới.

Cậu mặc bộ đồ cưỡi ngựa, da thuộc cao cấp, áo bó eo, bốt dài, đội mũ, càng làm nổi bật dáng người hoàn hảo.

Ánh mắt ngả ngớn xen lẫn chút kiêu ngạo lạnh lùng, đôi chân dài trông vô cùng mạnh mẽ, hầu kết dưới dây mũ hơi chuyển động, toát lên vẻ gợi cảm khó tả.