Lúc chứng kiến con ngựa mất kiểm soát, Thẩm Trác Thanh mới sực nhớ ra, hôm nay Hạ Úc đến đây cưỡi ngựa là có lý do.
Trong nguyên tác, Thịnh Lê Dung đã có kế hoạch tiến vào ngành bất động sản từ trước. Để giành lấy một mảnh đất quan trọng, bà cần chứng tỏ quyền lực của mình trong giới cổ đông. Vì thế, bà cần một sự kiện thu hút sự chú ý từ truyền thông, làm đòn bẩy cho những nước đi sau này.
Bà đã tự dàn dựng một “tai nạn” cho con trai mình, để kéo sự quan tâm của công chúng.
Từ khi sinh ra, Hạ Úc đã luôn là tâm điểm của truyền thông. Trên người cậu gắn đầy những tin đồn: nào là mắc bệnh tâm thần, bị tự kỷ, không thể tiếp xúc với ánh sáng… Một tai nạn được dàn dựng, để cậu bị thương và nhập viện, chắc chắn sẽ tạo nên hiệu ứng truyền thông lớn nhất.
Một người con mắc bệnh từ nhỏ.
Một người mẹ mạnh mẽ nhưng vẫn đau lòng vì con.
Đây là tiêu đề báo chí có thể thu hút sự bàn tán và đồng cảm của công chúng mạnh mẽ nhất.
Trong nguyên tác, Hạ Úc đã lên kế hoạch cho một vụ “tai nạn” trong nhà, cậu sẽ giả vờ ngã từ tầng hai xuống. Người chứng kiến duy nhất sẽ là dì Tần. Sau đó, bà ấy sẽ gọi cấp cứu và đưa cậu vào bệnh viện, hoàn thành vở kịch.
Nhưng lần này, Hạ Úc đã thay đổi kế hoạch, cậu chọn một vụ tai nạn cưỡi ngựa.
Điều này chứng tỏ rằng, chiến lược của Thẩm Trác Thanh đã bắt đầu có hiệu quả, dẫn đến một sự phát triển khác so với cốt truyện gốc. Hạ Úc thậm chí còn đưa anh theo đến sân cưỡi ngựa.
Tuy nhiên, đến giờ Thẩm Trác Thanh vẫn chưa rõ, rốt cuộc Hạ Úc dẫn anh đến đây là có mục đích gì.
Dù sao đi nữa, để có được lòng tin của Hạ Úc, Thẩm Trác Thanh đã đuổi theo khi con ngựa mất kiểm soát, đóng trọn vai diễn trong màn kịch này.
Lái xe về đến nhà, Thẩm Trác Thanh tắm rửa xong, bước ra ngoài, cầm điện thoại nhắn tin cho Hạ Úc: [Tình hình ổn không?]
Trên đầu còn vắt một chiếc khăn, anh vừa lau tóc vừa đi đến trước gương trên bồn rửa mặt. Một lúc sau, anh xoay người nhìn lưng mình, có một vết bầm đỏ, dài khoảng ba phần tư bề rộng lưng, hơi sưng tím.
Hai bên chân phải cũng có hai vết trầy nhẹ, một vết ở giữa đùi, một vết ở phía ngoài.
Nhìn chung, chấn thương này không đáng kể. Xét cho cùng, ngã từ một con ngựa đang phi nhanh như vậy mà còn không chảy máu, thì xem như may mắn.
Còn Hạ Úc, có lẽ không thoát khỏi việc bị gãy xương tay, thậm chí còn chưa rõ liệu có bị xuất huyết nội hay không.
[Chủ nhân, có đau không?]
[Không đáng gì.]
008 thở dài đầy u sầu: [Nếu không phải vì Hạ Úc cố tình tăng thêm lực va chạm, thì có lẽ cậu ta cũng không giữ chặt chủ nhân vào lòng như vậy. Nếu không, chủ nhân chắc chắn sẽ bị thương nặng hơn.]
Ánh mắt Thẩm Trác Thanh lạnh nhạt. Nghĩ lại cảnh lúc đó, dù Hạ Úc không che chắn cho anh, anh cũng chẳng thể làm "tấm đệm thịt" cho cậu được. Dĩ nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng, đây là một lần hiếm hoi Hạ Úc thể hiện lòng tốt thật sự để đạt được mục đích nào đó.
Chợt nhớ ra điều gì đó, anh hỏi: [Phải rồi, chỉ số của Hạ Úc có tăng không?]
[Có.]
[Bao nhiêu?]
[Giá trị tình bạn: 1%]
Thẩm Trác Thanh: [...]
Trong lòng anh thầm chửi Hạ Úc một trăm tám mươi lần. 008 nghe thấy hết, nó lập tức nhảy ra, vỗ cánh bên cạnh anh nói: “Không sao đâu chủ nhân, ngài chỉ vừa mới bắt đầu mà, mới có mấy ngày thôi, có được 1% đã là tốt lắm rồi. Dù sao, nhân vật này vốn là nhân vật khó công lược nhất.”
Thẩm Trác Thanh cầm máy sấy lên sấy tóc, mặt không cảm xúc: “Ngã một lần chỉ được 1%, thêm vài lần nữa chưa chắc tôi còn mạng đâu.”
008 an ủi: “Mấy chuyện này khó nói lắm, quan trọng là phải có phương pháp phù hợp. Những gì cậu ta cần, chúng ta giúp thì sẽ có hiệu quả, còn thứ cậu ta không cần, có giúp cũng vô ích.”
“... Bao nhiêu phần trăm thì nhận được đạo cụ?”
“5% là có thể mở khóa cái đầu tiên.”
“Là gì?”
“Không rõ. Bên trên chỉ nhắc rằng nhiệm vụ lần này không thể dùng quy luật cũ để suy đoán, nhưng chắc chắn vẫn sẽ tự động mở khóa dựa theo tiến độ thực tế. Đến lúc đó, chủ nhân cứ làm nhiệm vụ rồi sẽ biết.”
“Được thôi.”
Sấy khô tóc xong, Thẩm Trác Thanh ném quần áo vào máy giặt, cầm điện thoại lên định xem Hạ Úc có nhắn lại không. Nhưng thay vào đó, một cuộc gọi hiện lên màn hình.
Là một cái tên anh đã đặt biệt danh, Tưởng Huân.