Quy Tắc Của Kẻ Điên: Bác Sĩ Thẩm Ngoan Ngoãn Nào

Chương 11

Thẩm Trác Thanh: “...”

“Được thôi, hy vọng đến lúc đó, cậu cũng sẽ nhận được một điều bất ngờ.”

[Chủ nhân, chỉ còn 15 phút nữa là đến cảnh bác sĩ Thẩm bị gϊếŧ trong nguyên tác. Nhưng hiện tại có vẻ như chủ nhân đã thoát khỏi tình tiết đó rồi.]

Thẩm Trác Thanh vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Từ lúc tôi bước vào thế giới này, thời gian của mỗi phân cảnh đã không còn ý nghĩa. Điều chúng ta đối phó là con người.”

[Chủ nhân nói rất đúng.]

“Hửm? Bác sĩ Thẩm, anh đang tự lẩm bẩm gì vậy?”

Thẩm Trác Thanh ngẩng đầu, qua tấm gương, anh thấy một bóng người xuất hiện sau lưng mình.

Anh ngồi thẳng dậy, rút một tờ giấy lau tay, bình tĩnh đáp: “Không có gì, chỉ là một thói quen nghề nghiệp.”

Hạ Úc bước đến bên cạnh anh, rút điện thoại từ trong túi, mái tóc gọn gàng, sống mũi cao thẳng. Cậu hỏi bằng giọng điệu thoải mái: “Bác sĩ Thẩm, bước đầu tiên để làm bạn là gì?”

Thẩm Trác Thanh trả lời: “Chỉ cần chung sống vui vẻ, thì lúc nào cũng có thể là bước đầu tiên.”

Hạ Úc nghe xong câu trả lời nghiêm túc của anh, khẽ cười, đưa màn hình điện thoại ra trước mặt anh: “Bước đầu tiên tất nhiên là thêm cách liên lạc rồi. Ngay cả Wechat và số điện thoại cũng không có, chúng ta làm sao nói chuyện, làm sao trở thành bạn bè đây?”

Lúc này Thẩm Trác Thanh mới lấy điện thoại ra, mở Wechat, quét mã QR, nhưng lại bị Hạ Úc cố tình dùng tay che camera sau, khiến màn hình trở nên đen kịt.

Hạ Úc tiến lên hai bước, ép sát anh vào bồn rửa bằng đá cẩm thạch, cậu nở một nụ cười: “Bác sĩ Thẩm, anh là bác sĩ tâm lý của tôi, chẳng phải nên chủ động một chút sao? Sao ngay cả Wechat và số điện thoại của tôi cũng không muốn lấy? Anh không lo lắng tôi ở nhà một mình sẽ có vấn đề tâm lý à?”

“Những bác sĩ tâm lý khác đều tranh giành muốn có Wechat và số điện thoại của tôi ngay lập tức đấy.”

“Bác sĩ Thẩm, anh có thể chịu trách nhiệm với tôi một chút không?”

“...”

[Chủ nhân, hắn nói có vẻ rất có lý.]

[...Cái gì mà có lý? Cậu là người của hắn phái đến à?]

[Hắn nói hoàn toàn vô lý.]

[.....]

Thẩm Trác Thanh khẽ cười, ngước mắt nhìn Hạ Úc: “Tôi nghĩ chuyện này khá riêng tư đối với cậu, sợ cậu không muốn nên tạm thời chưa nhắc đến. Tôi định chờ khi chúng ta thân quen hơn.”

“Riêng tư?” Hạ Úc bật cười: “Chuyện này mà cũng tính sao? Còn có nhiều thứ riêng tư hơn nữa đấy. Khi nào bác sĩ Thẩm chủ động tìm hiểu thử xem?”

Thẩm Trác Thanh hít sâu một hơi.

[008, tôi là gay, cậu biết mà. Cậu xem thử câu này có ý gì khác không?]

[Chủ nhân, tôi cho rằng hắn đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ.]

[Giải thích thử xem?]

[Vì ngài đang xâm phạm vào lãnh địa của hắn. Câu này dịch ra chính là: "Anh dám thử thì cứ thử đi?"]

Thẩm Trác Thanh trầm ngâm: [Tôi hiểu rồi.]

[Điều đó chứng tỏ chủ nhân vẫn chưa hoàn toàn chiếm được lòng tin của hắn.]

[Cái đó thì khỏi phải nói, nếu dễ dàng như vậy thì trong nguyên tác hắn đâu có khó gϊếŧ đến thế.]

Anh bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Hạ Úc, giọng trầm ổn: “Nếu cậu đồng ý, tôi đương nhiên muốn hiểu cậu sâu sắc hơn.”

Hạ Úc nhìn anh chằm chằm, khóe môi cong lên, vừa định mở miệng thì đột nhiên dưới chân vang lên một âm thanh lạ.

Một tiếng động nặng nề, trầm đυ.c, dường như đến từ nơi sâu hơn.

Âm thanh ấy như nổ tung giữa hai người.

Cả hai đồng loạt dừng lại, ánh mắt giao nhau.

Trong mắt mỗi người chứa đựng một tia cảm xúc khác nhau.

“Bác sĩ Thẩm, anh có nghe thấy không? Đó là âm thanh gì vậy?” Hạ Úc nhấn gót giày xuống nền gỗ dày, cọ nhẹ vào nơi vừa phát ra tiếng động.

Ánh mắt Thẩm Trác Thanh thoáng qua một tia băng lãnh, nhưng ngay sau đó, anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt như có chút không tự nhiên, gượng cười: “Đây là nhà cậu, sao lại hỏi tôi?”

“Tôi muốn nghe thử bác sĩ Thẩm đoán xem đó là gì?”

Ánh sáng ngoài cửa sổ bỗng chốc biến mất hoàn toàn, một bóng tối khổng lồ phủ xuống, nuốt trọn thân hình Hạ Úc và Thẩm Trác Thanh.

Những cánh tay rắn chắc, những đường nét sắc bén đều chìm trong bóng tối. Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt và sống mũi cậu toát lên sát khí rợn người, khiến người ta không khỏi dựng tóc gáy.

[Hu hu… Chủ nhân, đáng sợ quá…]

Sắc mặt Thẩm Trác Thanh không đổi, anh nhẹ nhàng kéo ngón tay Hạ Úc đang che camera điện thoại của mình, quét mã QR để thêm Wechat của cậu, sau đó cúi đầu gửi ghi chú và số điện thoại của mình qua.

Anh ngẩng lên, mỉm cười: “Tôi biết cậu nuôi thú cưng, là một con chó Corso. Vì nó khá hung dữ nên bình thường cậu nhốt nó dưới tầng hầm.”