Quy Tắc Của Kẻ Điên: Bác Sĩ Thẩm Ngoan Ngoãn Nào

Chương 12

Ngay khi cái tên "Corso" được thốt ra, gương mặt âm u của Hạ Úc bỗng khựng lại.

Bóng tối lập tức tan biến. Khuôn mặt như quỷ dữ vừa nãy dường như chỉ là ảo giác.

Trong mắt cậu ánh lên vẻ thích thú, lông mày hơi nhướng lên: “Bác sĩ Thẩm làm sao biết tôi nuôi chó?”

Thẩm Trác Thanh để lộ một vẻ áy náy: “Tôi tra trên mạng. Có một bài viết của bác sĩ tâm lý trước đây của cậu… Vì mẹ cậu không nói nhiều về cậu với tôi, nên tôi phải tự bỏ công sức tìm hiểu thêm.”

Hạ Úc nghe đến đây, nụ cười càng sâu, khóe môi nhếch lên đầy hài lòng, khẽ gật đầu: “Hóa ra bác sĩ Thẩm cũng rất để tâm đến tôi.”

“Đương nhiên.” Thẩm Trác Thanh thản nhiên đáp: “Một khi tôi đã đứng trước mặt cậu, tôi nhất định sẽ dốc hết sức tìm hiểu cậu, xóa bỏ mọi rào cản giữa cậu và thế giới bên ngoài.”

Hạ Úc nghiêng đầu, ánh mắt có chút suy tư: “Câu này nghe thật lạ. Những bác sĩ khác nói với tôi rằng ‘Vì tôi là bác sĩ tâm lý của cậu, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để chữa khỏi cho cậu’. Vậy mà đến chỗ bác sĩ Thẩm, sao lại thành khoảng cách giữa tôi và người khác rồi?”

Thẩm Trác Thanh nhẹ giọng đáp: “Nhiều khi, trong mắt người khác, một người bị bệnh chỉ đơn giản là vì giữa họ không thể hiểu nhau. Nhưng nếu người đó gặp một người có suy nghĩ tương đồng, có lẽ người đó sẽ trở thành một người bình thường. Vì vậy, tôi hy vọng có thể hiểu cậu, giúp cậu giảm bớt một số rào cản giao tiếp với người khác.”



[Chủ nhân, sao ngài nói hay thế? Rõ ràng trong thế giới trước, ngài chưa từng làm bác sĩ tâm lý mà.]

Trong quán bar, ánh sáng đan xen, bầu không khí mờ ảo. Thẩm Trác Thanh ngồi ở quầy, nhấp một ngụm Gin Tonic nồng độ nhẹ.

Anh đeo kính, mái tóc mềm rũ xuống trán, hàng mày hơi cụp, trông như một sinh viên vừa tốt nghiệp, vẻ ngoài tinh tế, có chút trưởng thành nhưng vẫn toát lên nét trẻ trung.

Một người đàn ông trang điểm đậm, mặc áo bó sát ngồi xuống bên cạnh, cười tán tỉnh: “Chào anh đẹp trai, anh đi một mình à?”

Thẩm Trác Thanh chẳng buồn nhìn cậu ta, chỉ đáp lại câu hỏi của 008: [Tôi kế thừa ký ức của nguyên chủ mà, đương nhiên bao gồm cả kiến thức chuyên ngành. Nhưng lúc đó tôi chỉ nói bừa thôi, hoàn toàn dựa vào cách hiểu của mình.]

[Chủ nhân giỏi thật.]

Người đàn ông bên cạnh nghiêng người, cười quyến rũ: “Sao anh lại uống loại rượu nhẹ thế này? Để tôi mời anh một ly Martini nhé?”

Cậu ta cố tình ngả người sát hơn, khi thấy Thẩm Trác Thanh quay đầu nhìn mình, liền bị đôi mắt phượng hẹp dài kia làm cho tê dại từ đầu ngón chân đến sống lưng.

Cậu ta không kìm được mà vẫy tay gọi bartender: “Cho một ly Martini.”

Cùng lúc đó, bàn tay được làm móng kỹ lưỡng của cậu ta vươn về phía đùi Thẩm Trác Thanh, vừa thả ánh mắt mời gọi vừa hỏi: “Anh trai à, lần đầu đến đây sao? Nhìn anh ngoan quá, vậy anh là trên hay dưới đây…”

[Chủ nhân, hắn muốn chạm vào ngài, bẻ gãy tay hắn đi.]

[…]

Thẩm Trác Thanh hơi nghiêng chân, tránh khỏi bàn tay kia, nhưng lại mỉm cười với cậu ta: “Xin lỗi, tôi đi cùng bạn.”

Cậu thanh niên thấy anh cười, tim đập thình thịch, chỉ muốn ngay lập tức ngã vào lòng người trước mặt. Nhưng vẫn cố tỏ ra kiêu kỳ, kéo dài giọng: “Anh đẹp trai, đừng lừa tôi~ Người đẹp như anh ai nỡ để anh phải chờ chứ?”

Thẩm Trác Thanh vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, ánh mắt quét một vòng xung quanh, cuối cùng dừng lại ở một chỗ. Anh khẽ chỉ: “Chính là người kia, ngồi ở giữa. Đó là bạn tôi.”

Cậu thanh niên theo ánh mắt anh nhìn qua, vừa thấy rõ người kia liền bật cười, mắt cong như vầng trăng khuyết.

Cậu thanh niên lại vươn tay muốn chạm vào Thẩm Trác Thanh, nhưng vẫn bị anh né tránh. Cậu ta cũng không giận, chỉ hờn dỗi: “Anh đẹp trai à, lừa người cũng phải chọn đúng người chứ? Tôi quen hắn lâu rồi, sao lại không biết hắn có người bạn nào như anh?”

Thẩm Trác Thanh giả vờ ngạc nhiên, lộ ra chút xấu hổ: “Tôi thật ra không quen anh ta… Nhưng tôi rất thích vẻ ngoài của anh ta. Cậu có thể nói cho tôi nghe về anh ta không?”

Cậu thanh niên thấy biểu cảm ngượng ngùng của anh, bĩu môi đầy ghen tị nhưng vẫn tươi cười: “Để tôi nói cho anh nghe, mặt mũi hắn đúng là không tệ, nhưng anh vẫn nên đổi người khác đi. Hắn bị phụ nữ bao nuôi đó~”

Nói đến câu cuối, cậu ta cố tình ghé sát tai Thẩm Trác Thanh, hạ giọng thì thầm.

Thẩm Trác Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc, đôi mắt trợn tròn, miệng há hốc: “Bị phụ nữ bao nuôi sao?”