[Không biết, có bệnh chứ gì.]
[Chủ nhân nói đúng.]
“Hạ Úc, cậu cảm thấy mối quan hệ trong gia đình mình thế nào?”
“Gia đình hạnh phúc, cha mẹ hòa thuận, rất quan tâm đến tôi.”
“Cậu có yêu cha mẹ mình không?”
Thẩm Trác Thanh chăm chú quan sát cậu.
Chỉ thấy Hạ Úc không chút biểu cảm, cũng không do dự mà trả lời: “Yêu.”
“Cậu có thể nói lý do vì sao cậu yêu họ không?”
“Họ đã sinh ra tôi. Tôi đương nhiên yêu họ.”
“Chỉ vậy thôi sao? Không có lý do nào khác à?”
“Được, vậy trong quá trình trưởng thành, cậu có từng xảy ra mâu thuẫn với họ không?”
“Không.”
Hạ Úc nghiêng đầu, mỉm cười với Thẩm Trác Thanh: “Bác sĩ Thẩm, tôi rất nghe lời.”
Ngòi bút của Thẩm Trác Thanh khựng lại khi đang ghi chép. Hai người nhìn nhau, một lúc sau, anh lại hỏi: “Cậu có bạn bè không?”
“Tôi có rất nhiều bạn.”
Thẩm Trác Thanh lại dừng bút, tiếp tục viết: “Có thể nói cho tôi biết họ là ai không?”
Hạ Úc lười biếng nói: “Chính là hai mươi chín vị bác sĩ tâm lý trước đây đã đến chỗ tôi. Họ đều nói là bạn của tôi. Nếu bác sĩ Thẩm muốn biết họ là ai, tôi có thể đưa danh sách cho anh.”
“...”
Thẩm Trác Thanh còn chưa kịp trả lời, Hạ Úc đã chớp mắt nhìn anh, hỏi: “Nhưng tại sao bác sĩ Thẩm không nói như vậy? Tại sao bác sĩ Thẩm không nói với tôi rằng chúng ta là bạn?”
Thẩm Trác Thanh đối diện ánh mắt cậu, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi đáp: “Chúng ta tạm thời chưa thể trở thành bạn.”
“Tại sao?” Hạ Úc tỏ vẻ rất khó hiểu.
Thẩm Trác Thanh suy tư một lúc rồi nói: “Muốn trở thành bạn bè cần có nhiều yếu tố, ví dụ như có chung sở thích, tin tưởng lẫn nhau, cùng chia sẻ phiền muộn. Quan trọng nhất, để trở thành bạn, chúng ta phải từng trải qua một chuyện gì đó cùng nhau, chúng ta phải thực sự hiểu đối phương.”
“Nhưng tôi được biết, những bác sĩ tâm lý trước đây của cậu đều không ở lại nhà cậu quá ba ngày. Hiện tại, tôi là bác sĩ tâm lý của cậu, nhưng khách quan mà nói, tôi cũng không thể đảm bảo rằng mình sẽ ở bên cạnh cậu lâu hơn ba ngày.”
“Nếu thời gian tiếp xúc giữa chúng ta chỉ ngắn ngủi ba ngày, tôi không thể hiểu cậu, đương nhiên cũng không thể trở thành bạn của cậu.”
Sau khi nói xong, bầu không khí chợt rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, Hạ Úc đột nhiên đứng dậy, bước đến trước mặt Thẩm Trác Thanh, cúi đầu nhìn anh: “Cái này trong tâm lý học gọi là gì? Là phương pháp ‘câu cá’ sao? Hay là ‘lạt mềm buộc chặt’?”
“...”
Bóng cậu bao trùm lên Thẩm Trác Thanh. Anh cũng đứng dậy, đối diện với cậu: “Tâm lý học không có thuật ngữ như vậy. Tôi chỉ đang nói thật lòng mình. So với những người tiền bối trước đây, kinh nghiệm của tôi thực sự không nhiều.”
Ánh mắt Hạ Úc chăm chú nhìn anh, hàng mi dài đổ bóng xuống mắt, tròng mắt đen sâu thẳm như mực. Đột nhiên, cậu bật cười: “Nhưng phải làm sao đây, sau khi bác sĩ Thẩm nói vậy, tôi đột nhiên muốn giữ bác sĩ Thẩm lại. Bác sĩ Thẩm làm vậy có phải cố ý không?”
Thẩm Trác Thanh nhìn cậu, đôi mắt đen láy trong veo. Sau khi suy nghĩ, anh lắc đầu: “Đúng là tôi đang tìm mọi cách để tiếp cận cậu, nhưng câu trả lời này không nằm trong kế hoạch của tôi. Tôi nói thật lòng.”
“Trước khi cậu sẵn sàng chấp nhận sự tồn tại của tôi, bất kể thời gian dài hay ngắn, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu giải tỏa phiền muộn.”
“Bác sĩ Thẩm đang cầu hôn tôi sao?” Hạ Úc đột nhiên thốt ra câu này.
“...?”
Thẩm Trác Thanh ngẩn người, Hạ Úc thấy biểu cảm của anh liền bật cười, cúi thấp đầu, tiến sát hơn: “Bác sĩ Thẩm, có rất nhiều người muốn làm bạn của tôi, nhưng chưa ai từng cầu hôn tôi cả. Hay là bác sĩ Thẩm đổi vai trò đi, giả vờ làm một người theo đuổi muốn cầu hôn tôi, có lẽ như vậy, bác sĩ Thẩm sẽ tiếp cận tôi hơn bất cứ ai khác.”
[Chủ nhân, tôi thấy cậu ta nói có lý. Cậu ta thật thông minh.]
[.....Cậu sao lại như vậy, cứ thế mà bị dẫn đi sao?]
[Chủ nhân nói đúng, tôi sẽ tự kiểm điểm.]
Thẩm Trác Thanh mỉm cười nhìn Hạ Úc: “Đừng đùa với tôi nữa.”
Hạ Úc bật cười, lại ngồi trở về ghế sofa: “Tôi không hề đùa đâu, bác sĩ Thẩm, hãy suy nghĩ thử xem.”
Thẩm Trác Thanh ngồi lại ghế, mở sổ tay: “Hạ Úc, chúng ta tiếp tục nhé, tôi còn một số câu hỏi.”
“Có phần thưởng không?” Giọng Hạ Úc lười biếng hỏi.
“...Tất nhiên, nếu chúng ta hợp tác tốt, tôi sẽ cho cậu phần thưởng mà cậu muốn, trong phạm vi khả năng của tôi.” Thẩm Trác Thanh điềm tĩnh trả lời.
“Còn phải tự mình nói ra sao? Không phải bác sĩ Thẩm nên chủ động tạo bất ngờ cho tôi à?” Hạ Úc gác cằm lên tay vịn sofa, gương mặt điển trai trực diện nhìn Thẩm Trác Thanh.