Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Được Chiến Thần Sủng Tận Trời

Chương 37: Không Muốn Để Cô Đợi Lâu (1)

Mười phút sau, tàu hỏa vào ga, Cố Tiểu Khê và mọi người xuống tàu.

Rất nhanh sau đó, có mấy người đến từ ga tàu đưa họ đến nhà khách dành cho cán bộ gần nhất.

Những người đó giúp họ đặt hành lý vào phòng rồi mới rời đi.

Cố Tiểu Khê ngơ ngác nhìn quanh, thấy xung quanh không còn ai mới lên tiếng: “Chuyện gì thế này?”

Lục Kiến Sâm giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Đừng sợ, lát nữa sẽ có người đến hỏi em một số câu, cứ trả lời đúng sự thật là được. Có thể họ muốn nhờ em giúp một việc.”

Cố Tiểu Khê ngạc nhiên: “Nhờ giúp việc á? Chẳng lẽ người nhặt vỏ bao thuốc thực sự có vấn đề?”

Lục Kiến Sâm khẽ gật đầu nhưng không nói thêm: “Em đi tắm đi, rồi nghỉ ngơi một chút.”

“Dạ!”

Cố Tiểu Khê thực sự rất muốn tắm, thấy trong phòng có nước nóng, cô lấy quần áo sạch trong túi rồi vào phòng tắm.

Lục Kiến Sâm nhẹ nhàng khép cửa, đứng trông bên ngoài.

Nửa tiếng sau, mấy vị lãnh đạo đến nơi, bắt tay Lục Kiến Sâm rồi trò chuyện vài câu.

Lục Kiến Sâm nhẹ gật đầu, sau đó vào phòng gọi cô gái nhỏ của mình ra ngoài.

Một trong số đó, lãnh đạo họ Hách, vừa thấy Cố Tiểu Khê thì ngẩn người: “Cháu là… Tiểu Khê đúng không?”

Cố Tiểu Khê cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn người trước mặt: “Bác là?”

Lãnh đạo Hách bật cười: “Tiểu nha đầu này, lớn thế này rồi mà quên cả bác Hách à? Hồi nhỏ bác còn bế cháu đấy! Năm ngoái bác còn thấy ảnh cháu ở chỗ ông ngoại cháu nữa.”

Cố Tiểu Khê nhìn nụ cười quen thuộc này, đột nhiên nhớ ra: “Bác là bác Hách từng sống cạnh nhà ông ngoại cháu ạ?”

Lãnh đạo Hách thấy cô nhớ ra, cười gật đầu liên tục: “Đúng đúng, là bác đây! Không ngờ lại gặp cháu ở đây. Ông ngoại cháu, mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”

Cố Tiểu Khê gật đầu: “Mẹ cháu vẫn ổn, chỉ là ông ngoại dạo trước bị đẩy ngã, gãy chân, giờ vẫn đang nằm viện. Nhưng tuần này là có thể xuất viện rồi ạ.”

Lãnh đạo Hách trầm ngâm: “Có dịp đến Hoài thành, bác sẽ đến thăm ông ngoại cháu. Tiểu Khê, cháu kể cho bác nghe xem, cháu phát hiện hai kẻ phản động kia như thế nào?”

Cố Tiểu Khê sững người: “Là đôi nam nữ đó ạ?”

Lãnh đạo Hách gật đầu: “Chính là bọn chúng.”

Lúc này, một người bên cạnh khẽ hắng giọng: “Hay là chúng ta vào phòng họp nói chuyện?”

Lãnh đạo Hách gật đầu: “Được, vào phòng họp đi.”

Thế là, Cố Tiểu Khê được đưa đến một căn phòng nhỏ trên tầng hai của nhà khách.

Không đợi họ hỏi, cô chủ động kể lại toàn bộ sự việc một cách tường tận.

Nghe xong, lãnh đạo Hách bật cười, thật không ngờ, tất cả lại bắt đầu chỉ vì cô bé thấy vỏ bao thuốc lá trong tay người nọ trông mới tinh, rất đẹp mắt.

Những vị lãnh đạo khác cũng không nhịn được cười. Đúng là góc nhìn của trẻ con luôn thú vị, người lớn bình thường chẳng ai để ý đến một bao thuốc rỗng bị vứt đi.

Cũng trách bọn kia quá liều lĩnh, nghĩ rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, giữa ban ngày ban mặt mà dám truyền tin ngay trước mắt mọi người.

“Tiểu Khê, cháu còn nhớ mặt người vứt bao thuốc không?”

Cố Tiểu Khê gật đầu: “Nếu gặp lại thì chắc là nhận ra.”

Lãnh đạo Hách khẽ cười: “Vậy cháu đi cùng bác, nhận diện người nhé?”

“Được ạ.”

Cố Tiểu Khê rất phối hợp.

Mười phút sau, cô được đưa đến phòng tạm giữ ở ga tàu, nơi có một nhóm người đang bị giữ lại. Lãnh đạo Hách muốn cô giả vờ mang nước sôi vào, quan sát xem ai là kẻ khả nghi rồi quay lại báo cáo.

Thế nhưng, sau khi vào trong một lúc rồi bước ra, Cố Tiểu Khê lắc đầu với lãnh đạo Hách: “Người đó không có trong này.”

Lãnh đạo Hách và những người khác nhìn nhau: “Không có? Cháu chắc chứ?”

Cố Tiểu Khê gật đầu chắc chắn: “Đúng, không có ở trong đó.”

Lãnh đạo Hách lập tức gọi một đồng chí phụ trách đến bên cạnh: “Những người từ Viện nghiên cứu khoa học An Thành đến Bình Trạch họp có mặt đầy đủ ở đây chưa?”