“Đúng vậy, tất cả đều ở đây, tổng cộng bảy người.”
“Anh đi xác nhận lại tình hình!”
“Rõ.”
Vừa lúc đồng chí phụ trách rời đi, Cố Tiểu Khê đột nhiên túm lấy tay áo Lục Kiến Sâm, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, nơi có một người đàn ông đang xách hành lý đi qua.
“Là hắn… Chính là hắn…”
Lục Kiến Sâm lập tức nhìn theo hướng của cô, ngay sau đó lao vọt ra với tốc độ cực nhanh.
Người đàn ông kia hoảng hốt, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Lãnh đạo Hách cũng phản ứng kịp, vội vàng ra lệnh cho người hỗ trợ.
Chưa đến hai phút, người kia đã bị Lục Kiến Sâm đè xuống đất.
Những việc sau đó không cần Cố Tiểu Khê phải lo nữa, lãnh đạo Hách liền sai người đưa cô trở về nhà khách.
Không có việc gì làm, Cố Tiểu Khê quyết định giặt quần áo trước.
Nhưng mới giặt được một chiếc, cô lại thay đổi ý định, trực tiếp ném hết đồ bẩn vào kho chứa đồ cũ.
Ngay giây tiếp theo, cô phát hiện quần áo của mình đã xuất hiện trong phòng trưng bày hàng mới, sạch sẽ tinh tươm, phẳng phiu như vừa được là qua một lần.
Cố Tiểu Khê cảm thấy ông trời đang giúp mình giải phóng đôi tay, từ nay không cần phải cực nhọc giặt quần áo nữa.
Nhất là vào mùa đông, cô sẽ không phải chạm vào nước lạnh.
Cô vừa ngân nga hát vừa ném nốt số quần áo bẩn của mình vào kho chứa đồ cũ, sau đó tiện tay xử lý luôn bộ đồ ướt mà Lục Kiến Sâm thay ra trên tàu.
Lo lắng quần áo tự dưng khô ráo sẽ khó giải thích, cô còn cẩn thận vẩy thêm chút nước lên rồi treo lên móc, để gần cửa sổ.
Sau đó, cô dùng thêm chức năng dọn dẹp và phân loại rác, làm sạch toàn bộ căn phòng.
Qua quá trình sử dụng, cô phát hiện chức năng này ngay cả bụi bẩn nhỏ xíu trên cửa sổ hay những chỗ khó lau chùi trên nóc tủ quần áo cũng có thể làm sạch, tiện dụng vô cùng.
Dọn xong phòng, cô còn thay luôn ga giường và vỏ chăn, rồi sắp xếp lại túi đồ ăn.
Ba mẹ đã chuẩn bị cho cô rất nhiều thực phẩm, phần lớn là các món dễ bảo quản như tương ớt, thịt sốt, cá chiên, cá viên chiên, thậm chí còn có vài khúc lạp xưởng khô.
Chỉ cần nhìn thôi cũng biết, ba mẹ đã gom hết những thứ ngon nhất ở nhà cho cô mang theo.
Tiếp đó, cô mở gói đồ của dì nhỏ của Lục Kiến Sâm, lập tức im lặng một hồi.
Bởi vì trong đó có một túi gạo nhỏ, một túi bột mì chất lượng cao, thậm chí còn chuẩn bị cả muối, bột ngọt và đủ loại gia vị.
Điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là, trong một gói khác còn có một cái chảo gang nhỏ, một nồi đất, hai cái bát có chữ “Hỷ” màu đỏ và hai đôi đũa đỏ.
Sự chu đáo này khiến mắt Cố Tiểu Khê hơi cay.
Cô nghĩ, chắc dì nhỏ mong cô và Lục Kiến Sâm sẽ sống hạnh phúc bên nhau!
Sau khi sắp xếp lại mọi thứ, cô nằm dài trên giường, thẫn thờ suy nghĩ.
Không biết bao giờ Lục Kiến Sâm mới quay về nữa.
Vừa nghĩ xong, cô đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Cố Tiểu Khê vừa ngồi dậy, Lục Kiến Sâm đã đẩy cửa bước vào.
“Buồn ngủ chưa?” Lục Kiến Sâm đóng cửa lại, đặt hộp cơm lên bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
“Có một chút, tối nay chúng ta ngủ lại đây sao?” Cố Tiểu Khê giơ tay dụi mắt.
Lục Kiến Sâm khẽ gật đầu: “Tối nay nghỉ ở đây, sáng mai 5 giờ 10 lên tàu. Anh đi tắm trước, em ăn tối đi.”
“Dạ. Anh tắm đi! Em đợi anh ăn cùng.” Cố Tiểu Khê nghiêng người nằm xuống, không có vẻ gì là định dậy ăn trước.
Khóe môi Lục Kiến Sâm khẽ nhếch, không nhịn được cười.
Thì ra có vợ là như vậy, ngay cả ăn cơm cũng có người chờ!
Anh tắm rửa nhanh gọn như một trận đánh chớp nhoáng, không muốn để cô gái nhỏ của mình phải đợi lâu.