Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Được Chiến Thần Sủng Tận Trời

Chương 36: Được Chăm Sóc, Lòng Mềm Nhũn (2)

Lục Kiến Sâm cảm giác bụng dưới căng lên, vội gật đầu: “Được, anh đi ngay đây.”

“Quần áo bên trong có ướt không?” Cố Tiểu Khê cúi người, lấy túi xách của anh để lên giường.

“Để anh làm!” Lục Kiến Sâm vội vàng tự mình lấy quần áo.

Anh hành động nhanh chóng, chỉ trong mười phút đã thay đồ xong, quay lại chỗ cô.

Cố Tiểu Khê đưa cho anh một cốc sữa bột pha sẵn, giọng nhẹ nhàng: “Anh đi đến toa ăn uống gọi một bát mì nóng đi, ăn món gì nóng một chút sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Lục Kiến Sâm khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, trong túi đồ mẹ chuẩn bị vẫn còn nhiều thứ ăn được.”

“Vậy anh tự chọn món anh thích đi.” Cố Tiểu Khê không rõ anh thích ăn gì, nên đưa túi đồ cho anh tự chọn.

Lục Kiến Sâm tùy tiện lấy hai chiếc bánh tóp mỡ ra, vừa ăn bánh vừa uống sữa bột do cô gái nhỏ pha cho. Không hiểu sao, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác bình yên kỳ lạ, thậm chí còn thấy hạnh phúc không nói nên lời.

Thấy trứng luộc trong túi hầu như chưa ai động đến, Cố Tiểu Khê liền bóc một quả giúp Lục Kiến Sâm.

Lục Kiến Sâm được cô nàng đút ăn, tim mềm nhũn cả ra!

Hai người họ tương tác đầy ấm áp, Tiêu Diệp nhìn mà thấy chói mắt vô cùng.

Đinh Lan Di thì có phần ngưỡng mộ. Lần này chị cô để cô theo đến đơn vị, ngoài việc muốn cô ở bên chị nhiều hơn, thực ra còn có ý định nhờ anh rể làm mối để gả cô cho một quân nhân.

Trước đây, cô luôn nghĩ bộ đội đều là những gã thô kệch, giống như anh rể của mình vậy. Nhưng bây giờ nhìn Lục Kiến Sâm, cô lại cảm thấy quân nhân cũng có người tinh tế, dịu dàng và đẹp trai thế này.

Không biết cô có số gặp được người vừa ý, lại còn chung tình, một lòng một dạ với mình hay không nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô không khỏi dâng lên một tia mong đợi!

Hai mươi phút sau, đoàn tàu vốn dừng khá lâu cuối cùng cũng lăn bánh. Trong toa có không ít người reo hò vui sướиɠ.

Đúng lúc này, một đôi nam nữ trẻ tuổi từ lối đi của toa họ bước qua. Khi vô tình quét mắt đến gương mặt hai người đó, Cố Tiểu Khê hơi sững sờ.

Chẳng phải hai người này chính là đôi lúc trước đứng ngoài cửa sổ nhặt hộp thuốc lá sao?

Bọn họ thay quần áo rồi à?

Ban nãy còn ăn mặc chỉnh tề, vậy mà giờ lại mặc đồ cũ vá chằng vá đυ.p?

Rốt cuộc họ định làm gì đây?

Lục Kiến Sâm nhạy bén nhận ra sắc mặt cô bé không đúng, bèn hạ giọng hỏi: “Sao thế?”

Cố Tiểu Khê trầm ngâm một lát, rồi ghé sát vào tai Lục Kiến Sâm thì thầm mấy câu.

Ánh mắt Lục Kiến Sâm lập tức trầm xuống, khẽ siết tay cô một cái rồi nói: “Anh đi vệ sinh một lát.”

Cố Tiểu Khê chớp mắt: “Dạ, anh đi đi!”

Nhưng lần này Lục Kiến Sâm đi một mạch hơn một tiếng vẫn chưa quay lại.

Tim Cố Tiểu Khê theo đó cũng thấp thỏm không yên.

Khi cô đang định đứng dậy đi tìm người, thì Lục Kiến Sâm trở về, theo sau còn có cảnh sát trên tàu.

“Tiểu Khê, chúng ta xuống ở ga kế tiếp.”

Cố Tiểu Khê ngạc nhiên: “Không phải xuống ở Thanh Bắc à?”

Lục Kiến Sâm gật đầu: “Ừ, có việc gấp, chúng ta lùi lại một ngày.”

Thấy cảnh sát tàu đã giúp họ xách hành lý, Cố Tiểu Khê cũng không hỏi nhiều.

Trước khi xuống tàu, cô quay sang chào ông cụ Tề: “Ông ơi, bọn cháu xuống trước đây, hẹn gặp lại ông nhé!”

Ông cụ Tề là người từng trải, vừa thấy cảnh sát đến đã biết chắc chắn bọn trẻ có chuyện cần xử lý, bèn mỉm cười gật đầu.

“Có duyên nhất định sẽ gặp lại! Cô bé nhớ ăn uống điều độ, chăm sóc sức khỏe cho tốt nhé!”

Cố Tiểu Khê mỉm cười tươi tắn: “Vâng, cháu sẽ nhớ! Ông cũng giữ gìn sức khỏe ạ!”

Nói rồi, cô quay sang nhìn Đinh Lan Di: “Chị Đinh, hẹn gặp lại chị nhé!”

Đinh Lan Di vui vẻ vẫy tay: “Hẹn gặp lại!”

Tiêu Diệp không được chào, bĩu môi một cái. Ai thèm nói lời tạm biệt với cô ta chứ!

Có Lục Kiến Sâm và cảnh sát phụ giúp xách hành lý, cuối cùng Cố Tiểu Khê chỉ cần nhẹ nhàng theo sau bọn họ rời đi.