Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Được Chiến Thần Sủng Tận Trời

Chương 35: Được Chăm Sóc, Lòng Mềm Nhũn (1)

Đang ăn hạt dưa, Đinh Lan Di suýt nữa bị sặc, cô ngạc nhiên liếc nhìn Tiêu Diệp một cái, sau đó chuyển ánh mắt sang Cố Tiểu Khê, người đang giữ vẻ mặt bình thản.

Cố Tiểu Khê lạnh lùng lườm Tiêu Diệp một cái, giọng điệu sắc bén: “Cô đúng là rảnh rỗi lo chuyện bao đồng! Vợ chồng quan tâm, chăm sóc lẫn nhau chẳng phải chuyện đương nhiên sao? Giờ đây ngay cả vĩ nhân cũng nói phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, đâu có quy định chỉ phụ nữ mới phải đi lấy cơm? Cô suy nghĩ lạc hậu quá đấy!”

Mặt Tiêu Diệp lập tức đỏ bừng: “…”

Tiêu Lâm nghe vậy cũng cảm thấy xấu hổ thay em gái mình, thái độ nhắm thẳng vào Cố Tiểu Khê rõ ràng quá mức!

Đinh Lan Di cũng vội vàng ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề: “Chuyến tàu này chắc đến chiều vẫn chưa khởi hành được đâu, chẳng biết khi nào mới tới thành phố Thanh Bắc nữa.”

“Hy vọng nhanh chóng thông tuyến!” Cố Tiểu Khê chống cằm thở dài.

Lục Kiến Sâm còn có nhiệm vụ, không biết lịch trình bị trì hoãn như vậy có ảnh hưởng gì đến anh không.

Buổi trưa, Lục Kiến Sâm vẫn chưa quay lại, ngay cả ông cụ Tề cũng vậy. Trong toa tàu, hành khách bắt đầu bồn chồn, mất kiên nhẫn.

Có người thậm chí còn mở cửa sổ, trèo ra ngoài hóng gió.

Cố Tiểu Khê ăn qua loa một chút, ánh mắt dán chặt vào khung cảnh bên ngoài, lòng ngứa ngáy muốn ra ngoài đi dạo.

Nhưng với vóc dáng nhỏ nhắn này, cô không thể nhảy qua cửa sổ được, mà cửa toa lại bị nhân viên tàu khóa chặt.

Đang lúc cô cảm thấy chán đến ngây người, một người đàn ông trung niên ngồi xổm dưới gốc cây bên ngoài, hút thuốc, bất giác thu hút sự chú ý của cô.

Lý do rất đơn giản, gói thuốc trong tay ông ta trông cực kỳ đẹp, là một hộp thuốc lá hiệu Mẫu Đơn mới tinh.

Sau đó, cô thấy người đàn ông kia hút xong liền tiện tay vứt hộp thuốc đi rồi đứng dậy rời đi.

Cố Tiểu Khê thầm nghĩ, đúng là người kỹ tính, hút xong thuốc rồi mà hộp vẫn còn mới nguyên.

Chưa đầy một lúc sau, một đôi nam nữ trẻ bước đến bên gốc cây đó, nói chuyện vài câu, sau đó người đàn ông cúi xuống che chắn tầm nhìn, còn người phụ nữ thì nhanh chóng nhặt hộp thuốc lên, nhét vào tay áo.

Cố Tiểu Khê chứng kiến toàn bộ quá trình: “…”

Chỉ là một hộp thuốc rỗng thôi mà, có cần phải lén lút như gián điệp vậy không?

Khoan đã, gián điệp á?

Không thể nào…

Cô chớp mắt, cảm thấy suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu mình có phần hoang đường.

Nhưng vì quá rảnh rỗi, cô liền mở cửa sổ, giả vờ thò đầu ra ngoài để vứt vỏ hạt dưa, tiện thể quan sát xem hai người kia đi về toa nào.

Tiêu Diệp thấy vậy, không nhịn được hừ lạnh một tiếng: “Đúng là vô ý thức, không chịu vứt rác vào thùng mà lại vứt ra ngoài cửa sổ!”

Cố Tiểu Khê chẳng buồn để ý đến cô ta. Khi xác định được hai người kia đã trèo cửa sổ vào toa giường nằm bên cạnh, cô liền thoải mái nằm xuống nghỉ ngơi.

Hơn nữa, cô còn cố tình chen vào, đẩy Tiêu Diệp đang ngồi trên giường mình ra.

Tiêu Diệp tức đến phát điên nhưng lại chẳng có lý do gì để cãi lại, bực bội đến mức cũng trèo lên giường ngủ trưa.

Ba giờ chiều, Lục Kiến Sâm và ông cụ Tề cuối cùng cũng quay lại toa tàu.

Vừa bước vào, Lục Kiến Sâm liền thấy cô gái nhỏ đang nhàn nhã nhấm nháp khoai lang sấy, ánh mắt anh dịu lại, vẻ lạnh lùng trên người cũng giảm đi vài phần.

“Em ăn trưa chưa?” Giọng anh trầm thấp, mang theo sự quan tâm rõ ràng.

Cố Tiểu Khê gật đầu: “Em ăn rồi, còn anh?”

Nói rồi, cô vô thức đưa tay kéo chiếc áo còn ẩm ướt trên người anh.

Chưa kịp trả lời, Lục Kiến Sâm đã bị ông cụ Tề giành trước: “Thằng nhóc này nhường phần cơm của mình cho người khác, quần áo thì bị bẩn lúc đào đất cứu người, sợ cháu thấy khó chịu nên nhất quyết giặt sạch rồi mặc đồ ướt quay về.”

Cố Tiểu Khê ngước mắt nhìn Lục Kiến Sâm, đưa tay chọc vào eo anh: “Còn không mau đi thay đồ?”