Lục Kiến Sâm khẽ hỏi: “Sáng nay em muốn ăn bánh bao hay cháo?”
Cố Tiểu Khê nghĩ hai giây: “Ăn cháo đi!”
“Được, anh đi mua!” Lục Kiến Sâm đứng dậy, cầm hộp cơm đi đến toa ăn lấy cháo.
Nhân lúc này, Cố Tiểu Khê tranh thủ đi rửa mặt. Trên đường quay lại, cô nghe thấy hành khách đang bàn tán về chuyện sụp hoang lần hai, nói có người bị thương.
Về đến chỗ nằm, cô phát hiện ông cụ Tề đã không còn ở đó, còn Tiêu Lâm thì đang mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ngoài trời mưa vẫn rơi tí tách, gió thổi những hạt mưa lất phất vào trong toa. Tiêu Diệp hắt xì một cái, không nhịn được mà càu nhàu anh trai mình.
“Anh hai, đóng cửa sổ lại đi, anh muốn đông chết em à?”
Tiêu Lâm gãi đầu cười gượng, vội vàng đóng cửa sổ lại: “Anh chỉ muốn xem tình hình bên ngoài, không biết bao giờ tàu mới chạy tiếp được nữa.”
Đinh Lan Di thở dài: “Nếu đúng là sạt lở lần hai, e là chưa thể đi ngay được.”
“Ngồi trên chuyến tàu này đúng là xui xẻo hết chỗ nói!” Tiêu Diệp chán nản than thở.
Thấy Cố Tiểu Khê trở lại, cô ta còn lườm cô một cái.
Cố Tiểu Khê chẳng hiểu đầu đuôi gì, nhưng ngồi cùng toa với người phụ nữ này mới thực sự là xui xẻo.
Đúng lúc đó, một nhân viên tàu hỏa đi đến, đưa cho Cố Tiểu Khê một phần bữa sáng, giải thích: “Đồng chí Cố, đây là đồ ăn đồng chí Lục nhờ tôi mang cho cô. Phía trước có người bị thương cần giúp đỡ, đồng chí Lục đã qua đó hỗ trợ, lát nữa mới quay lại. Anh ấy nhắn tôi báo cho cô một tiếng.”
Cố Tiểu Khê sững người: “Có nhiều người bị thương không?”
Nhân viên tàu gật đầu: “Ước chừng phải hơn mười người!”
Cố Tiểu Khê lại giật mình: “Có chỗ nào cần chúng tôi giúp không?”
Người kia mỉm cười ôn hòa: “Tạm thời chưa cần. Ngoài trời vẫn đang mưa, hành khách bình thường cứ ở trên tàu sẽ an toàn hơn.”
Cố Tiểu Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lặng lẽ ăn sáng.
Bữa sáng vừa xong, cơn mưa lớn ngoài kia cũng nhỏ dần, khoảng một giờ sau thì ngừng hẳn.
Chỉ là, Lục Kiến Sâm vẫn chưa quay lại.
Cố Tiểu Khê có chút lo lắng, không nhịn được mà đi dọc theo toa tàu về phía trước tìm anh.
Nhưng giờ này trên tàu đông người chen chúc, có người ngồi cả ra lối đi, khiến cô di chuyển rất khó khăn.
Đi qua mỗi chỗ đặt thùng rác, cô đều liếc nhìn một cái.
Nếu có người đứng đó, cô sẽ lập tức bước qua, còn lúc không ai chú ý, cô tranh thủ thu dọn thùng rác bẩn thỉu kia.
Đi hết một vòng quay lại, cô không tìm thấy Lục Kiến Sâm, nhưng đổi lại được ba điểm công đức cùng ba cuộn giấy vệ sinh.
Cô dùng hai điểm công đức để kích hoạt kỹ năng đốt rác, sau đó ngồi trên giường chán nản nhai khoai lang sấy.
Đinh Lan Di cũng chẳng có việc gì làm, bèn lấy một túi hạt dưa ra, tiện tay chia cho Tiêu Diệp và Cố Tiểu Khê.
Cố Tiểu Khê không từ chối, thuận tiện chia lại một ít khoai lang sấy cho Đinh Lan Di.
Hai người đang trò chuyện thì Tiêu Diệp lại chen vào.
“Đồng chí Cố, làm vợ quân nhân không dễ đâu. Nhìn cô ngày nào cũng có người chăm sóc, ngay cả bữa ăn cũng không tự đi lấy, sau này khi đồng chí Lục đi làm nhiệm vụ, cô không sợ trở thành gánh nặng của anh ấy à?”
Dù sao thì cô ta cũng không ưa nổi Cố Tiểu Khê.
Cô ta thấy khó chịu khi Cố Tiểu Khê được một quân nhân xuất sắc như vậy cưng chiều, chẳng cần làm gì cũng có người lo lắng cho.
Mà quan trọng hơn, cô ta không muốn thừa nhận rằng mình đang ghen tị, ghen vì Cố Tiểu Khê xinh đẹp hơn mình, ghen vì cô có thể lấy một quân nhân vừa trẻ, vừa đẹp trai, lại có tiền đồ xán lạn như vậy.
Đúng là số hưởng quá mà!