Nhân viên tàu mang cây lau nhà đến, cẩn thận lau lại sàn hai lần.
Sau khi Tiêu Diệp rời khỏi chỗ của Cố Tiểu Khê, Lục Kiến Sâm lặng lẽ tháo vỏ chăn và ga giường xuống.
Cố Tiểu Khê vội vàng đến giúp: “Để em làm, anh đi lấy nước nóng đi!”
“Không sao, anh làm xong rồi đi lấy nước cũng được.” Lục Kiến Sâm nhận ra cô bé này rất ưa sạch sẽ, có anh ở đây, mấy chuyện này cứ để anh lo.
Cố Tiểu Khê vẫn kiên quyết: “Anh tiện thể rửa mặt luôn đi, lát nữa mình ăn sáng, em đói rồi.”
Nói xong, cô trực tiếp cầm lấy ga giường bẩn trong tay anh.
Lục Kiến Sâm đành nghe theo, cầm bình nước đi lấy nước nóng.
Cố Tiểu Khê ôm đống chăn gối, bước về hướng ngược lại.
Lúc đi qua khu nối giữa hai toa tàu, đoàn tàu bất ngờ đi vào đường hầm, cả khoang tối đen như mực.
Trong chớp mắt, cô nảy ra ý tưởng, tiện tay ném đống đồ bẩn vào kho chứa đồ cũ. Nhân tiện, cô cũng vứt luôn thùng rác bốc mùi bên phải vào đó.
Ngay khi tàu vừa ra khỏi đường hầm, cô đặt lại một thùng rác mới, rồi ôm bộ chăn ga sạch sẽ chậm rãi quay về.
Nhìn thấy trong khu trưng bày sản phẩm mới xuất hiện một điểm công đức cùng một cuộn giấy vệ sinh mới, trong lòng cô đã có suy đoán.
Bộ chăn ga này là cô tự dùng, nên không tăng công đức, nhưng lại tích được một điểm thưởng.
Còn thùng rác là đồ công cộng, vứt rác có thể kiếm công đức.
Bất giác, cô nảy sinh một suy nghĩ táo bạo, muốn thay hết toàn bộ thùng rác trên tàu.
Nhưng rồi, cô nhanh chóng kiềm chế lại.
Thay một hai cái thì không sao, nhưng nếu thay hết thì sẽ quá kỳ lạ, khó mà giải thích được.
Dù sao, có mấy thùng rác cũ kỹ rách nát lắm rồi.
Trở về chỗ nằm, cô nhanh chóng trải lại giường.
Sau đó, cô ngồi xuống, cố tình làm nhăn tấm ga giường một chút, rồi lặng lẽ tiêu hao công đức vừa kiếm được, mở kỹ năng phân loại rác.
Ngay lập tức, cô phát hiện kỹ năng quét dọn rác có thể kết hợp với kỹ năng phân loại, giúp tự động dọn sạch rác vào thùng.
Đang âm thầm phấn khích, thì người phụ nữ đối diện bỗng vừa lục túi vừa khóc nức nở.
“Tiền của tôi… Tiền của tôi mất rồi…”
Cố Tiểu Khê sững lại: “Mất lúc nào? Vừa nãy chị còn trả người ta ba hào mà?”
Người phụ nữ sốt ruột lục hết túi này đến túi khác.
“Ba hào đó là tôi để trong túi con tôi, còn trong túi tôi có tờ hai mươi tệ, lúc bổ sung vé giường nằm tôi đã lấy ra.”
Cố Tiểu Khê: “…”
Ông cụ Tề thở dài: “Sợ là khó tìm lại rồi!”
Có lẽ có kẻ nhân lúc con chị ấy ốm, chị ấy hoảng loạn mà thò tay trộm tiền.
“Giờ phải làm sao đây? Đó là toàn bộ số tiền tôi có, tôi còn phải bắt xe sau khi xuống tàu nữa…”
Lúc này, Tiêu Diệp đột nhiên lên tiếng: “Cô gái đối diện chị tốt bụng thế, sao chị không bảo cô ấy giúp chị ít tiền mua vé xe đi? Người ta mỗi bữa đều ăn thịt, chắc chẳng thiếu hai tệ của chị đâu.”
Cố Tiểu Khê nhíu mày, người phụ nữ này chắc có bệnh?
Cô đứng dậy, nhìn Tiêu Diệp đang nằm trên giường hóng chuyện: “Ý cô là gì? Cô vô tâm hay vô sỉ vậy? Người ta chỉ làm bẩn giày cô, cô đã bắt người ta đền ba hào. Giờ người ta gặp nạn, cô còn không chịu trả lại ba hào đó?”
Nói đến đây, cô khẽ nhếch môi cười: “Vậy thế này đi, vì tinh thần nhân đạo, cô trả lại người ta ba hào, tôi cũng góp ba hào, được không?”
Tiêu Diệp lập tức bùng nổ: “Dựa vào đâu chứ?”
Cố Tiểu Khê lạnh lùng nhướng mày: “Dựa vào việc cô lắm lời, lòng dạ nhỏ nhen.”
“Cô…!”
Ông cụ Tề ho nhẹ một tiếng: “Trước hết cứ báo cho nhân viên tàu xem có ai nhặt được tiền không, hoặc có ai thấy gì không, rồi tính tiếp.”
Đúng lúc này, Lục Kiến Sâm xách bình nước quay lại. Biết chuyện người phụ nữ mất tiền, anh lập tức đi tìm nhân viên tàu giúp chị ấy.