Bên bồn rửa có một thùng rác lớn, vì rác bên trong đã đầy tràn ra ngoài nên sàn nhà lộn xộn, không khí nồng nặc mùi khó chịu đến nghẹt thở.
Cô nín thở, rửa tay, trong lòng bỗng dâng lên một ý nghĩ mãnh liệt, muốn làm biến mất thùng rác này.
Ý nghĩ vừa lóe lên, cô liền thấy một làn sương trắng cuốn lấy thùng rác dưới đất rồi biến mất.
Ngay sau đó, cô phát hiện thùng rác đã xuất hiện trong kho đồ cũ. Một lần hoán đổi nữa, phòng trưng bày hàng mới liền có thêm một chiếc thùng rác sạch sẽ tinh tươm cùng một cuộn giấy vệ sinh mềm mại trắng tinh.
Nhìn thấy cảnh này, cô kinh ngạc chớp chớp mắt, nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức mang thùng rác đặt lại chỗ cũ.
Sau đó, cô cẩn thận quan sát xung quanh, thấy không ai phát hiện mới nhẹ nhõm thở phào.
Nhanh chóng rửa mặt xong, cô nhìn đống rác dưới đất chưa được dọn dẹp, ngẩn người vài giây rồi vô cảm bước vào nhà vệ sinh.
Trước khi rời đi, cô đặc biệt liếc nhìn điểm tích lũy trong không gian.
Vừa nhìn xong, cô liền sửng sốt.
Bởi vì điểm tích lũy không tăng, nhưng công đức lại tăng thêm 1 điểm.
Điều bất ngờ hơn là, cửa hàng kỹ năng trước đây hiển thị “chưa mở” giờ đã mở ra.
Có điều, sau khi xem dòng chữ hiển thị phía trên, cô lập tức mất hết mong đợi.
Cửa hàng kỹ năng sơ cấp:
[Kỹ năng 1: Quét Dọn Rác (cần tiêu hao 1 điểm công đức).]
[Kỹ năng 2: Phân Loại Rác (cần tiêu hao 1 điểm công đức).]
Mang theo tâm trạng phức tạp quay về, cô lại nghe thấy tiếng mắng của Tiêu Diệp vang lên.
“A… Nhà mấy người dạy con kiểu gì vậy? Có bệnh thì đi bệnh viện đi chứ! Tôi sắp phát điên rồi, có thùng rác không nôn, lại ói lên giày tôi, buồn nôn chết đi được!”
“Xin lỗi! Xin lỗi! Cô gái, tôi sẽ lập tức giặt sạch giày cho cô!” Người phụ nữ không ngừng xin lỗi, giọng nói đầy sợ hãi và tự ti.
“Giặt giặt giặt! Giặt rồi vẫn còn mùi hôi! Hơn nữa còn ướt nhẹp, cô bảo tôi mang kiểu gì?” Tiêu Diệp tức đến phát điên, đá bay giày của mình, rồi ngồi xuống chỗ ngủ của Cố Tiểu Khê.
Do tất cũng bị dính chút chất nôn, cô ta cố tình chà lên mép ga giường vài lần, cuối cùng vẫn nhịn ghê tởm cởi tất vứt đi, sau đó nhét chân vào trong chăn.
Cố Tiểu Khê lập tức cảm thấy buồn nôn!
Cái chăn đó, cô không muốn ngủ nữa!
Lục Kiến Sâm thấy cô gái nhỏ nhà mình đã về, liền bước tới che tầm nhìn của cô.
“Anh đi gọi nhân viên toa xử lý trước, em đừng qua đó!”
“Ừm.” Cố Tiểu Khê gật đầu, đứng nép bên lối đi một lát.
Ngoài cửa sổ, mưa dường như ngày càng nặng hạt, rơi lộp độp lên kính xe.
Ánh mắt cô liếc qua người phụ nữ đang bận rộn lau dọn đống lộn xộn, vừa dọn vừa rối rít xin lỗi Tiêu Diệp, lòng cô chợt lay động, rồi chẳng kịp suy nghĩ nhiều, cô tiêu hao điểm công đức duy nhất, kích hoạt kỹ năng quét dọn rác.
Cô nghĩ, dù sao cũng là kỹ năng, hẳn có thể quét sạch rác triệt để hơn chứ?
Đang nghĩ vậy, đột nhiên cô cảm thấy cơ thể lạnh toát, tóc khẽ lay dù không có gió, trong đầu cũng như bị nhồi nhét thứ gì đó, có chút căng tức.
Cô đưa tay lên đầu sờ thử, thì một hàng chữ bỗng dưng xuất hiện trong tâm trí: Thuật Quét Sạch Phong Nguyên.
Mang theo cảm giác kỳ lạ, ngón tay cô vô thức động đậy, lập tức có một luồng gió quét qua, gom tất cả rác rưởi, bụi bặm lại thành một đống.
Tim cô thót lên một nhịp, hoảng hốt xoay hướng gió, đống rác vừa gom xong lập tức bị thổi tán loạn.
May mắn là trời vẫn chưa sáng hẳn, không ai chú ý đến cảnh tượng này.
Đúng lúc này, trưởng tàu đến, cô ấy đứng ra hòa giải giữa Tiêu Diệp và người phụ nữ kia. Kết quả cuối cùng là người phụ nữ giặt sạch giày cho Tiêu Diệp, đồng thời bồi thường thêm ba hào.
Tiêu Diệp tuy rất không vui, nhưng cuối cùng cũng đành chấp nhận.