Đêm dần khuya, hành khách trong khoang giường nằm lần lượt chìm vào giấc ngủ.
Ban ngày ngủ nhiều, giờ Cố Tiểu Khê lại không buồn ngủ, nhưng cô sợ nếu mình không ngủ, Lục Kiến Sâm cũng sẽ thức cùng, nên đành nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi.
Nằm một lúc, bàn tay cô vô thức chạm vào miếng ngọc tím trên cổ.
Không gian đổi cũ lấy mới trong miếng ngọc này, có nên nói cho Lục Kiến Sâm biết không nhỉ?
Dù gì thì miếng ngọc này cũng là anh tặng cô mà!
Đang nghĩ ngợi, trong đầu cô bỗng xuất hiện một hình ảnh.
Kho hàng đồ cũ và khu trưng bày hàng mới biến thành một chiếc cân lớn dưới ánh sáng trắng, phần bệ cân được khắc vài dòng chữ sáng lấp lánh.
[Chủ nhân hệ thống đổi cũ lấy mới: Cố Tiểu Khê.]
[Cấp giao dịch: Tân thủ cấp 1.]
[Điểm tích lũy: 75.]
[Giá trị công đức: 0.]
[Cửa hàng kỹ năng: Chưa mở.]
Sau vài giây đờ người, Cố Tiểu Khê cuối cùng cũng hiểu ra.
Hệ thống đổi cũ lấy mới này thuộc về cô, hơn nữa còn có thể nâng cấp!
Điểm tích lũy đã lên 75, là số điểm cô kiếm được từ lần giao dịch hôm qua sao?
Nghĩ đến đây, cô tiện tay tháo sợi dây chun buộc tóc, ném vào kho hàng đồ cũ.
Vừa thấy chiếc dây chun cũ biến thành một sợi mới tinh trong khu trưng bày, còn điểm tích lũy nhảy lên 76, cô lập tức phấn khởi.
Không biết nếu tích lũy đủ điểm thì có thể thăng cấp không nhỉ?
Hay là… tìm thêm thứ gì đó để đổi thử xem?
Cô ngồi dậy, quan sát khoang tàu mờ tối xung quanh.
Lục Kiến Sâm nghe thấy động tĩnh bên cạnh liền mở mắt ngay: “Không ngủ được à? Hay muốn đi vệ sinh?”
Cố Tiểu Khê khẽ ho một tiếng: “Anh ngủ đi! Ban ngày em ngủ nhiều rồi.”
“Có gì cứ gọi anh.” Lục Kiến Sâm dặn dò.
“Dạ, anh ngủ đi!” Cố Tiểu Khê lại nằm xuống.
Nửa tiếng sau, tàu dừng lại một lát rồi tiếp tục chạy.
Chẳng bao lâu, bên ngoài bắt đầu đổ mưa. Cố Tiểu Khê nghe tiếng mưa hòa lẫn với nhịp bánh tàu lăn trên đường ray, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, cô chợt bị tiếng trẻ con khóc đánh thức.
Vừa ngồi dậy đã nghe thấy giọng Tiêu Diệp đầy bực bội: “Chẳng lẽ cha mẹ chết rồi chắc? Khóc cái gì mà khóc? Mấy người đến là ầm ĩ không ai ngủ nổi, đúng là không có chút ý thức nào!”
“Xin lỗi! Xin lỗi! Con tôi bị ốm, nghe nói khoang này có bác sĩ nên mới cố ý đổi vé vào đây…” Một phụ nữ vội vàng xin lỗi.
“Con bệnh mà còn lôi ra ngoài chạy lung tung, làm cha mẹ kiểu gì vậy hả?” Tiêu Diệp càng thêm tức giận.
Lúc này, ông cụ Tề cũng đã xuống giường, giọng ôn tồn: “Để tôi xem cho cháu bé.”
Lục Kiến Sâm nhường giường của mình rồi chuyển sang ngồi cạnh Cố Tiểu Khê.
Thấy cô định ngồi dậy, anh lấy áo khoác trong túi ra khoác lên cho cô: “Giờ gần năm giờ rồi, em có muốn đến toa ăn uống gì không?”
“Không ạ, em đi vệ sinh một lát.” Cố Tiểu Khê dịch người, chuẩn bị xuống giường.
Lục Kiến Sâm lập tức cúi xuống, giúp cô lấy giày rồi xỏ vào chân cô.
Mặt Cố Tiểu Khê bỗng đỏ lên, có cần chu đáo đến mức này không chứ!
Cuối cùng, mỗi người xỏ một chiếc giày.
Nhìn cậu bé bệnh vẫn còn khóc, Cố Tiểu Khê tiện tay đưa cho nhóc một viên kẹo: “Đừng khóc nữa nhé! Đợi bác sĩ khám xong là có kẹo ăn rồi.”
Cậu bé chừng bốn, năm tuổi, nghe giọng nói dịu dàng của cô, lại nắm chặt viên kẹo trong tay, sự chú ý lập tức bị phân tán, không khóc nữa.
Người phụ nữ cảm kích nhìn cô: “Cảm ơn cô!”
“Không có gì, chị ngồi xuống nghỉ chút đi.”
Cố Tiểu Khê gấp chăn lại sơ qua rồi mới đi vệ sinh.
Trên giường phía trên, Tiêu Diệp nhìn theo bóng lưng cô, lạnh lùng hừ một tiếng.
Chỉ một viên kẹo mà khiến mình trông như kẻ ác, đúng là giả tạo!
Cố Tiểu Khê đến nhà vệ sinh thì thấy có hai người đang xếp hàng, cô nghĩ nghĩ rồi đi rửa mặt trước.