Lục Kiến Sâm không biết đã làm cách nào, nhưng nửa tiếng sau, số tiền của người phụ nữ kia thật sự được trả lại.
Người phụ nữ cảm kích vô cùng, liên tục cúi đầu cảm ơn Lục Kiến Sâm. Để bày tỏ lòng biết ơn với anh và Cố Tiểu Khê, bà còn đặc biệt lấy từ trong túi ra một gói khoai lang sấy lớn.
“Đây là nhà tôi tự phơi, sạch lắm, hai người cứ yên tâm mà ăn!”
Cố Tiểu Khê biết người phụ nữ này thấy áy náy, muốn cảm ơn họ thật lòng, nhưng cô cũng không thể nhận đồ của bà một cách vô tư được.
Suy nghĩ một chút, cô lấy từ túi đồ ăn của họ ra hai quả trứng luộc, đưa cho người phụ nữ: “Cho con chị ăn đi, bồi bổ chút dinh dưỡng.”
“Cảm… cảm ơn!” Người phụ nữ vì con mình mà không từ chối.
Cố Tiểu Khê nhìn đứa trẻ đang ngủ trên giường. Ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, lúc này nó ngủ rất ngon.
Lục Kiến Sâm đưa cho cô bình sữa vừa pha xong, nhẹ giọng nói: “Em cũng ăn chút đi.”
“Dạ, anh cũng ăn đi!”
Ở giường trên, Tiêu Diệp nhìn thấy Cố Tiểu Khê được một người đàn ông chăm sóc chu đáo như vậy, nào là sữa bột, nào là trứng gà, sáng sớm còn có cả bánh bao nhân thịt, trong lòng cô ta không khỏi khó chịu.
Bữa sáng phong phú thế này, chẳng khác nào đãi ngộ của tư bản!
Vốn dĩ định nói vài câu mỉa mai, nhưng khi nhìn thấy bộ quân phục trên người Lục Kiến Sâm, lời sắp thốt ra lại bị cô ta nuốt xuống.
Mang theo tâm trạng bức bối, cô ta cũng miễn cưỡng ăn một quả trứng luộc, rồi uống một cốc nước lọc.
Đến trưa, bữa ăn của Cố Tiểu Khê vẫn rất đầy đủ: cơm trắng, cá chiên, kim chi cay kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, thêm một đĩa đậu đũa xào thịt thơm ngon.
Tiêu Diệp thèm thuồng nhìn, trong lòng càng thêm bực bội, cuối cùng cũng phải tức tối mua một hộp cơm.
Buổi chiều, người phụ nữ nọ dẫn con rời tàu. Cùng lúc đó, một cô gái khoác lên mình bộ quân phục màu xanh lục, trông vô cùng oai phong, bước vào toa của họ.
Nhưng khi nhìn rõ gương mặt cô ấy, Cố Tiểu Khê sững người.
Cô đã từng gặp người này!
Không, phải nói đúng hơn là, kiếp trước, khi cô xử lý di vật của anh trai, cô đã nhìn thấy ảnh của cô gái này trong ví của anh.
Đúng vậy, kiếp trước, anh trai cô đã hy sinh trong một nhiệm vụ, ngay năm thứ hai sau khi kỳ thi đại học được khôi phục!
Cô gái này… có phải là người mà anh trai cô thầm thương không?
Cô gái kia thấy Cố Tiểu Khê cứ nhìn mình chăm chú, bèn vô thức sờ mặt, nghi ngờ hỏi: “Mặt tôi có dính gì à?”
Cố Tiểu Khê bật cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi thấy cô có chút quen mắt, hơi giống một người tôi từng gặp, nên nhìn lâu một chút. Cô đừng để ý nhé!”
Cô gái mỉm cười: “Không sao, thế giới này rộng lớn như vậy, chuyện có người giống nhau cũng bình thường thôi.”
“Tôi là Cố Tiểu Khê, mười chín tuổi. Chúng ta làm bạn nhé!” Cố Tiểu Khê hào hứng đưa tay ra.
Đây là lần đầu tiên Đinh Lan Di được một cô gái xinh đẹp, đáng yêu chủ động bắt chuyện, cô bật cười, vươn tay nắm lấy tay cô.
“Đinh Lan Di. Cô có thể gọi tôi là chị, tôi hai mươi mốt tuổi rồi.”
Trên giường trên, Tiêu Diệp nghe thấy cái tên “Đinh Lan Di”, lập tức sững sờ, vội vàng thò đầu xuống nhìn.
Khi thấy gương mặt quen thuộc của Đinh Lan Di, cô ta không nhịn được mà hỏi: “Chị có quen một người tên Đinh Lan Tĩnh không?”
Đinh Lan Di khựng lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Diệp: “Chị tôi là Đinh Lan Tĩnh. Cô là…?”
Tiêu Diệp vỗ tay đánh “bốp” một tiếng, sau đó quay sang hô lớn với người đối diện: “Anh hai, em gặp em gái của chị dâu rồi này!”
Tiêu Lâm cúi đầu nhìn xuống, cười chào hỏi: “Chào em! Đúng là trùng hợp thật!”
Đinh Lan Di cũng cảm thấy thú vị, không ngờ đi tàu mà lại gặp được em chồng của chị gái mình.
Cố Tiểu Khê thì chỉ biết câm nín, không ngờ chị Đinh này lại là người nhà của Tiêu Diệp.
Đúng là duyên phận mà!