Mặc dù La Phù Xuân liên tục khẳng định mình không cảm thấy khó chịu ở đâu, bố mẹ cô vẫn kiên quyết đưa cô đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng. Họ lo lắng sau trận ốm kéo dài, cô sẽ để lại di chứng, đặc biệt là ở não bộ – bộ phận phức tạp và tinh vi nhất.
May mắn thay, ngoài việc cơ thể còn hơi suy yếu do sốt, não bộ của La Phù Xuân hoàn toàn không có vấn đề gì.
Bác sĩ cũng tỏ ra bất ngờ. Theo kết quả kiểm tra, cơ thể La Phù Xuân không có bất kỳ biến đổi sinh lý nào quá khác biệt, chỉ là... cô không còn ngốc nữa. Chỉ số thông minh đã trở lại hoàn toàn bình thường. Không ai hiểu được vì sao điều đó lại xảy ra.
Điểm duy nhất khác biệt với trước kia chính là việc cô sốt li bì suốt mấy ngày trước khi tỉnh lại. Một chút nữa thôi, nếu không hạ sốt kịp thời, có thể đã dẫn đến tổn thương não nghiêm trọng.
Bác sĩ trầm tư suy nghĩ: “Chẳng lẽ chính là do đợt sốt đó, vô tình tác động đến một dây thần kinh nào đó trong não, khiến chức năng trí tuệ được phục hồi?”
Hiện tại, đây có vẻ là cách lý giải hợp lý nhất. Thấy bố mẹ La lo lắng, bác sĩ mỉm cười, nhẹ giọng trấn an:
“Thật ra trong y học cũng từng ghi nhận những trường hợp tương tự. Có những người mắc bệnh nặng bất ngờ khỏi hẳn, dù y học hiện đại cũng chưa thể giải thích được. Có thể, cô La là một trong những trường hợp may mắn hiếm gặp.”
La Phù Xuân im lặng.
Chỉ có cô biết rõ, người bên trong cơ thể này đã không còn là “Tửu Tửu” trước kia nữa. Đương nhiên, không thể ngốc được nữa.
Bác sĩ đưa kết quả xét nghiệm cho nhà họ La, dặn dò thêm: “Dù không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng thể trạng cô La vẫn còn yếu, thời gian này nên giữ gìn sức khỏe, tránh bị cảm lạnh hoặc mệt mỏi quá sức.”
Nghe bác sĩ xác nhận mọi thứ đã ổn, bố mẹ La mới yên tâm phần nào. Gương mặt căng thẳng mấy ngày qua cũng dần giãn ra, ánh mắt hiện lên vài tia vui mừng hiếm hoi.
Ba người cùng nhau vào thang máy để xuống dưới. Khi thang máy dừng lại ở một tầng, một giọng nói chua chát vang lên phía trước:
“Ồ, đây chẳng phải là ông bà La sao?”
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, bụng bầu vượt mặt, đứng ngoài cửa thang máy. Người đàn ông đi cùng mặc vest, tay nắm nhẹ tay cô ta, tay kia cầm tờ kết quả khám bệnh.
Nhìn thấy hai người họ, nụ cười trên mặt mẹ La lập tức biến mất, ánh mắt hiện rõ vẻ ghét bỏ. Bố La thì mặt lạnh như băng, im lặng không nói gì.
Người phụ nữ đó chính là bà Tần. Bà ta mỉm cười, vô thức ưỡn bụng lên như muốn khoe khoang, ánh mắt lướt qua bố mẹ La rồi dừng lại nơi La Phù Xuân. Bà ta cất giọng đầy vẻ ái ngại giả tạo:
“Trùng hợp quá. Không ngờ lại gặp ông bà ở đây. Chẳng lẽ Tửu Tửu lại không khỏe? Hay con bé lại vô ý va chạm ở đâu rồi? Ôi…”