Tôi Dựa Vào Ủ Rượu Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 1.3

Giờ nhà anh phá sản, chỉ còn lại căn nhà cũ này. Em làm em rể, tuy không nhiều tiền, nhưng nhà họ Tần trả cho em năm vạn một tháng. Em vẫn có thể giúp đỡ anh chị chút ít..."

Đúng lúc ấy, một bóng người lao ra, hắt cả xô nước vào người nhà họ Phương.

Bốn tiếng hét chói tai vang lên. Bố mẹ La ngỡ ngàng quay đầu, chỉ thấy La Phù Xuân đang cầm xô, thở hồng hộc.

"Á!" Phương Như Ý giậm chân, trừng mắt nhìn cô:

"Con ngốc kia! Mày có biết bộ quần áo này đắt thế nào không? Bán mày cũng không đủ tiền đền!"

La Phù Xuân không buồn cãi, quay người vào bếp. Chưa đầy hai phút sau, cô lại bưng thêm một xô nước ra và tiếp tục hắt thẳng vào người họ Phương.

"Á!" Cả nhà họ Phương la hét, vội vã chạy ra khỏi sân.

La Phù Xuân đứng ở cửa, lạnh lùng nói:

"Sau này ai còn dám đến đây, tôi thấy một lần hắt nước một lần."

Nói rồi cô đóng sầm cửa lại. Bên ngoài, Phương Như Ý gào lên:

"Mẹ ơi! Váy mới của con! Con ngốc kia!"

Trịnh Như Tuệ toàn thân ướt sũng, tức giận phun nước bọt về phía cổng nhà họ La:

"Xì! Đồ bỏ đi! Phá sản rồi mà còn lên mặt!"

Phương Tuấn chau mày:

"La Phù Xuân vừa nãy... sao tôi thấy không giống ngốc chút nào?"

Còn biết hắt nước, còn biết đe dọa. Chẳng lẽ... tỉnh rồi?

Trịnh Như Tuệ bĩu môi:

"Ngốc hơn hai mươi năm rồi, sao có thể không ngốc? Con bé thối tha đó, đáng đời ngốc cả đời!"

Phương Nguyên Minh bực bội:

"Thôi đi ba mẹ, về nhanh lên. Quần áo con ướt hết rồi, lỡ cảm lạnh thì sao. Không hiểu sao ba mẹ lại quay về cái vùng quê này làm gì!"

"Đúng rồi, váy mới của con ướt hết rồi!" Phương Như Ý tức đến phát khóc.

"Chúng ta mau về thôi." Phương Tuấn thở dài.

Dù gì cũng chỉ là một đứa ngốc. Ngốc nghếch hai mươi năm rồi, dù có tỉnh táo thì cũng làm được gì?

Trong sân, La Phù Xuân lạnh mặt đóng cửa lại. Khi quay vào, cô thấy bố mẹ đang nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ. Cô lúng túng, chậm rãi đứng yên.

"... Tửu Tửu?" Mẹ La dè dặt gọi, ánh mắt đầy do dự.

Cô gái trước mắt, ánh mắt sáng ngời, nói năng rõ ràng... có thật là Tửu Tửu nhà bà?

Mẹ La cảm thấy kỳ lạ. Bà bước đến, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của La Phù Xuân:

"Sao con lại ra đây? Con vừa mới hạ sốt, phải tránh gió, kẻo bệnh lại tái phát."

Nói đến đây, bà không khỏi cười khổ, nét mặt đầy nỗi xót xa.

Mấy ngày nay, Tửu Tửu sốt cao liên tục. Bác sĩ đã dùng mọi cách mà vẫn không hạ nhiệt. Họ còn lo sợ sốt cao kéo dài ảnh hưởng đến não...

Nhưng Tửu Tửu vốn đã ngốc rồi. Có ngốc thêm thì cũng chẳng khác gì.

Nhìn vẻ mặt đau lòng của mẹ, La Phù Xuân bỗng thấy chua xót. Cô khẽ an ủi:

"Con không sao đâu mẹ, mẹ đừng lo..."

Không khí lập tức rơi vào im lặng. Mẹ La và bố La tròn mắt nhìn cô, vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc.

"Con vừa nói gì? Nói lại lần nữa!" Bố La kích động hỏi.

La Phù Xuân bất đắc dĩ thở dài:

"Con nói con không sao, bố mẹ đừng lo cho con."

Mẹ La run rẩy vuốt ve khuôn mặt cô, lắp bắp hỏi:

"Tửu Tửu… mẹ là ai, con có biết không?"

Cô cúi đầu, mỉm cười:

"Mẹ... mẹ là mẹ."

Mắt mẹ La đỏ hoe, nước mắt trào ra. Bà ôm chầm lấy con gái, vừa khóc vừa cười, liên tục gọi tên:

"Tửu Tửu! Tửu Tửu!"

Tửu Tửu của bà... cuối cùng cũng đã khỏi rồi!

Mắt bố La cũng rưng rưng, kích động không kém gì mẹ:

"A di đà phật! Bồ Tát phù hộ!"