Tôi Dựa Vào Ủ Rượu Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 1.2

Đây… không phải tay của mình...

Cô chợt nhận ra điều này. Trước kia, khi thái rau ở Ngự Thiện Phòng, ngón tay cái bên trái của cô từng bị dao cắt một đường sâu, dù đã lành vẫn để lại sẹo rõ ràng.

Vậy mà bây giờ, trên tay cô hoàn toàn không có lấy một vết tích.

La Phù Xuân hoang mang nhìn quanh, rồi bước đến bàn trang điểm. Khi nhìn vào gương, cô thấy một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen là vì khuôn mặt này giống hệt cô, xa lạ là vì trông nó trẻ trung hơn rất nhiều, làn da căng mịn, không chút dấu vết thời gian.

Cô đột nhiên nhớ đến giấc mơ tối qua. Tuy khó tin, nhưng xem ra... cô đã thực sự biến thành cô gái trong giấc mơ kia?

Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.

"... Cút đi! Cả nhà các người cút hết cho tôi! Nhà tôi không chào đón các người!"

"Chị ơi, bọn em nghe nói Tửu Tửu ốm, mới đến thăm… Bọn em có lòng tốt, sao chị lại nặng lời như vậy?"

"Đúng đấy! Chị hai, Như Tuệ có lòng, nghe nói Tửu Tửu sốt mấy ngày, lo lắng quá nên mới đến… Em còn cố ý xin nghỉ làm, một ngày lương của em là ba bốn nghìn đấy..."

Nghe tiếng ồn ào ngoài sân, La Phù Xuân hoàn hồn, vơ lấy chiếc áo khoác bên mép giường khoác lên người rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Ra khỏi phòng ngủ, tiếng tranh cãi càng rõ ràng hơn. Trong sân có một cây anh đào, quả xanh đỏ lủng lẳng, nhìn rất vui mắt.

Ngoài cổng có sáu người. Một cặp vợ chồng quay lưng về phía cô, người đàn ông cao lớn ôm vợ đang tức giận, cả hai cùng trừng mắt nhìn bốn người đứng đối diện.

Mẹ La đầy hận ý trong lòng, không hiểu sao lại rước sói về nhà, hết lòng chăm sóc người ta, để rồi hôm nay lại bị phản bội.

"Các người đừng có ở đây giả vờ thân thích. Tôi và chồng tôi tin tưởng các người, còn sắp xếp cho Phương Tuấn và Phương Nguyên Minh vào công ty. Vậy mà các người lại trộm Tửu Phương Tử của nhà tôi đưa cho công ty khác! Các người làm như vậy, không thấy cắn rứt lương tâm sao?"

Mẹ La tức đến nỗi bật khóc, đôi mắt đã sưng húp vì khóc mấy ngày liên tiếp. Em gái bà là Trịnh Như Tuệ tỏ vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:

"Chị ơi, bọn em cũng bất đắc dĩ thôi… Nhà họ Tần uy hϊếp bọn em, Phương Tuấn cũng không còn cách nào khác."

Hay cho một câu "bất đắc dĩ"!

Bố La cười lạnh, nhìn cả nhà họ Phương bằng ánh mắt khinh bỉ:

"Coi như cả nhà tôi mù quáng, mới tin lầm người. Từ nay trở đi, nhà họ La không còn quan hệ gì với các người nữa! Bây giờ, cút khỏi đây cho tôi!"

Phương Tuấn khinh thường bĩu môi, ngoài miệng vẫn tỏ vẻ tử tế:

"Anh rể đừng nói vậy".