Tôi Dựa Vào Ủ Rượu Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 1.1

"Nóng!"

La Phù Xuân không kìm được mà thở hắt ra, cảm giác như ngay cả hơi thở cũng bỏng rát. Cô rên khẽ, đầy khó chịu:

"Nóng quá... Khó chịu quá..."

Giữa cơn mê man, cô hé mắt, lờ mờ thấy một bóng người bước đến bên cạnh. Người đó đưa tay đặt lên trán cô, như đang kiểm tra nhiệt độ.

"Phải làm sao bây giờ? Anh ơi, Tửu Tửu hình như lại sốt rồi... Trán con bé nóng quá, cứ kêu khó chịu mãi."

"Em mặc quần áo cho con bé đi, anh đi lấy xe, mình đưa con bé đến bệnh viện!"

La Phù Xuân cố mở mắt nhưng chỉ kịp thấy một gương mặt lo lắng, rồi ý thức lập tức chìm vào bóng tối.

Sau đó, cô mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, cô biến thành một cô gái có cùng tên cùng họ với mình. Kỳ lạ thay, ngay cả nốt ruồi đỏ trên cổ tay trái cũng giống hệt nhau.

Điểm khác biệt duy nhất là cô gái trong mơ bị ngốc bẩm sinh. Dù đầu óc chậm chạp, nhưng cha mẹ cô ấy vẫn luôn yêu thương, không hề ghét bỏ.

La Phù Xuân như đang quan sát mọi chuyện từ góc nhìn thứ ba, nhưng cảm xúc lại bị cuốn theo. Giống như... đó chính là một phiên bản khác của cô vậy.

Tỉnh dậy từ giấc mơ kỳ lạ ấy, cô cảm thấy đầu đau như búa bổ, cả người rã rời, vô cùng khó chịu.

"Chẳng lẽ tối qua ngủ quên không đóng cửa sổ, bị gió lùa nên cảm lạnh?" Cô thầm nghĩ, định lát nữa sẽ đến Thái Y Viện lấy ít thuốc.

Dù sao hiện tại cô cũng là nữ quan bên cạnh Hoàng hậu. Nếu là trước kia, chỉ là một cung nữ nhỏ bé, có ốm đau cũng đành chịu, không có tư cách được thái y chữa trị. Huống hồ đêm qua còn mơ một giấc mơ kỳ quái như vậy...

Cô lẩm bẩm trong lòng, rồi chống tay ngồi dậy. Nhưng vừa quay đầu, cô lập tức sững người — đây không phải phòng của mình!

Căn phòng xa lạ, bài trí xa lạ, tất cả đều chưa từng thấy qua... nhưng lại mang một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

La Phù Xuân chần chừ bước xuống giường. Khi xỏ dép, cô chú ý đến đôi dép lông hình thỏ con bên mép giường, liền cẩn thận xỏ chân vào.

Mềm mại, ấm áp... lại còn đáng yêu.

Cô nhấc chân lắc nhẹ, đôi tai thỏ trên dép cũng đung đưa theo. Cô không nhịn được mà mím môi cười, rồi vội vàng thu lại nụ cười, lặng lẽ đi đến bên cửa sổ.

Cửa kính trong suốt như ngọc lưu ly, phản chiếu rõ ràng cảnh vật bên ngoài. La Phù Xuân nhìn chằm chằm một lúc, rồi đưa tay đẩy cửa ra.

Lập tức, một luồng gió lạnh ùa vào, cuốn sạch hơi nóng trong phòng. Ngoài cửa sổ là một cây hải đường lớn che kín cả bầu trời, hoa nở đỏ rực, dưới gốc rải đầy cánh hoa rơi.

La Phù Xuân ngẩn người nhìn cây hải đường, ánh mắt trở nên nghiêm trọng. Đến lúc này, cô hoàn toàn chắc chắn rằng mình không còn ở trong phòng quen thuộc. Mọi thứ xung quanh đều kỳ lạ đến khó tin.

Cô cúi đầu nhìn cơ thể mình, thấy trên người là bộ đồ ngủ mềm mại, dễ thương, còn đôi tay thì trắng trẻo mịn màng, không hề có dấu tích của lao động.