Tôi Dựa Vào Ủ Rượu Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 2.2

Trí tuệ của "La Phù Xuân" trước kia chỉ bằng một đứa trẻ hai tuổi, vì vậy thường xuyên gặp va chạm, trở thành "khách quen" của bệnh viện. Điều này ở thành phố S chẳng còn gì xa lạ.

Bà Tần thầm cười khinh bỉ trong lòng. Một đứa ngốc như vậy mà vợ chồng họ La lại nâng như trứng mỏng, thật khiến người khác bật cười. Theo bà ta thấy, hai người đó nên sớm sinh thêm một đứa con khác để có chỗ dựa sau này.

Nghĩ vậy, bà ta làm ra vẻ cảm thông, nhẹ nhàng vuốt bụng, vừa thở dài vừa nói:

“Ông bà cũng thật khổ tâm vì đứa bé Tửu Tửu này. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, con bé vốn có trí tuệ hạn chế, nếu không chăm sóc cẩn thận thì sau này biết làm sao? Không biết sau này hai người già yếu, ai sẽ lo cho con bé… Một đứa ngốc như vậy.”

“Chu Như!” Mẹ La không nhịn được lên tiếng, tức giận nhìn bà ta, đau lòng quay sang nhìn con gái. “Dù gì cũng đừng nói như vậy trước mặt con bé.”

Bà Tần khẽ bĩu môi, ánh mắt liếc về phía La Phù Xuân. Nhưng chợt, bà giật mình. Cô bé ấy đang nhìn thẳng vào bà, ánh mắt trong veo và sắc bén như người trưởng thành.

Sắc mặt bà ta hơi biến, cố cười gượng: “Một đứa ngốc, tôi có nói cũng chẳng hiểu được đâu? Nói thật, lúc trước nhà các người còn giàu có thì nuôi một đứa ngốc cũng không thành vấn đề. Nhưng giờ đã phá sản, còn chạy về quê sống. Tôi thấy hai người nên nghĩ xa, sớm sinh thêm một đứa, chứ cứ nuôi một đứa ngốc cả đời thì khổ lắm!”

Lời nói nghe như quan tâm, nhưng trong ánh mắt bà Tần lại đầy sự thương hại và hả hê.

Mẹ La vốn đã kìm nén, nghe đến đây thì không chịu nổi nữa. Trước kia dù con gái ngốc nghếch, hai vợ chồng họ chưa từng oán trách. Giờ con gái đã hồi phục bình thường, những lời này càng khiến bà cảm thấy xúc phạm.

“Tửu Tửu nhà tôi bây giờ đã khỏe mạnh. Bà không cần phải lo lắng. Tốt hơn hết, bà nên tự lo cho cái thai trong bụng mình trước đi!” – bà tức giận nói.

Bà Tần cười nhạt: “Ông bà đúng là không biết ai đang lo cho ai. Tôi chỉ muốn tốt cho hai người thôi. Dù gì tôi cũng nghe nói biệt thự bán hết rồi, giờ phải về quê sống. Nghĩ cũng thấy đáng thương…”

La Phù Xuân hơi nhướn mày, ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống cái bụng lùm lùm của bà Tần, nhẹ giọng nói:

“Tôi từng nghe người ta nói, thai nhi trong bụng mẹ có thể nghe được âm thanh bên ngoài. Những âm thanh đó còn có thể ảnh hưởng đến sự phát triển trí tuệ của trẻ.”

Cô dừng một chút, giọng khẽ khàng như tiếc nuối:

“Không biết bà cứ nhắc đi nhắc lại từ "ngốc" như vậy… có làm ảnh hưởng đến trí thông minh của đứa trẻ không nữa…”

Cô như sực nhớ điều gì, bật “à” một tiếng, che miệng nói:

“Xin lỗi bà Tần, tôi không có ý nói đứa bé trong bụng bà là đồ ngốc đâu.”

Bà Tần nghẹn họng, tức đến mức suýt bật ngửa. Bà ta nghiến răng quát lớn:

“Mày dám nguyền rủa con tao?”

La Phù Xuân cười hồn nhiên:

“Bà Tần, chẳng phải bà nói tôi là đứa ngốc sao? Bà sẽ không chấp với một đứa ngốc chứ?”

Sắc mặt bà Tần trở nên tái mét. Nhìn vào đôi mắt lanh lợi của La Phù Xuân, bà ta sững người, thốt lên:

“Mày… mày không ngốc?”

Cô gái trước mặt, khí chất sáng ngời, lời lẽ sắc bén, hoàn toàn không có chút dáng dấp nào của một đứa ngốc ngày xưa.

La Phù Xuân mỉm cười:

“Bác sĩ bảo tôi là một trong số ít người vô cùng may mắn. Giờ tôi đã hoàn toàn hồi phục… Nhưng mà bà Tần này, tôi nghe nói, con cái thường giống mẹ. Nếu người mẹ không thông minh, thì đứa bé sinh ra cũng khó mà lanh lợi được. Bà nên cẩn thận một chút.”

Tần Kiêu Dũng – người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng – cười lạnh, lần đầu lên tiếng:

“Con bé nhà ông La này, miệng lưỡi cũng chẳng vừa.”

Bố La lập tức đáp trả:

“Không bằng vợ ông, chua ngoa cay nghiệt.”

Tần Kiêu Dũng nhếch môi cười nhạt:

“Nghe nói công ty ông phá sản, nhà cửa cũng bán hết. Bây giờ về quê ở, chắc ông cụ nhà họ La tức đến phát bệnh rồi?”

Bố La siết chặt nắm tay: “Ông Tần!”

La Phù Xuân cười khẽ, ánh mắt sắc lạnh:

“Lúc đầu tôi còn nghĩ bà Tần chua ngoa là do tính cách riêng. Giờ xem ra… là do gia phong truyền đời. Hai người đúng là một đôi hoàn hảo.”

Mặt Tần Kiêu Dũng giật giật, không ngờ con bé ngày xưa ngốc nghếch giờ lại trở nên sắc sảo đến vậy.

Ông ta chẳng buồn đôi co, quay sang bố La, cười khẩy:

“Sắp đến buổi tiệc rượu thường niên rồi. Nghe nói nhà họ La không tham dự nữa. Cũng đúng thôi, rượu mới không có, rượu cũ thì mang đi hoài cũng chán.”

Nói rồi, ông ta giả bộ tiếc nuối:

“Thật không ngờ, một buổi tiệc truyền thống do tổ tiên nhà họ La khởi xướng, giờ lại không còn ai trong hậu duệ đủ tư cách góp mặt… Thời thế đúng là thay đổi thật.”

Gương mặt bố La trắng bệch, ông quay sang nhìn mẹ La và La Phù Xuân, thấp giọng:

“Về thôi…”

Mẹ La nắm tay ông, trong lòng lo lắng. La Phù Xuân không nói gì, chỉ cúi đầu trầm ngâm, ánh mắt thoáng qua sự lạnh lẽo. Cô âm thầm ghi nhớ ba chữ: "buổi tiệc rượu".