Bắt Đầu Trở Thành Boss Thành Phố Ngầm

Chương 6: Gặp nạn

Phong cảnh xung quanh cuối cùng cũng có một chút thay đổi, thảm thực vật vốn trơ trụi trên nền tuyết trắng đã bắt đầu nhiều hơn. Lộ Dực tiến lại gần rồi dùng tay gạt đi lớp tuyết đọng lại để quan sát kỹ, nhìn từ bên ngoài thì có cảm giác hơi giống cây thường xanh Holly, với những quả nho nhỏ căng mọng màu đỏ tươi nhiều khả năng là có độc, không thể ăn được. Nhưng sau khi đã nhìn một khoảng không gian trắng xóa bao la suốt nửa ngày trời, giờ có thêm chút màu sắc lọt vào mắt cũng đủ để khiến tâm trạng phấn chấn hẳn lên.

Đột nhiên, từ bụi cây truyền đến tiếng ma sát "Soạt soạt".

Lộ Dực lập tức căng thẳng, chỉ trong nháy mắt, tinh thần tập trung cao độ, và trong vô thức anh đã chỉ huy Slime rời khỏi hai bàn chân, ngưng tụ thành một cục để chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón sự tồn tại chưa biết, còn bản thân anh thì cũng đã sẵn sàng tư thế xoay người bỏ chạy theo hướng ngược lại bất cứ lúc nào.

Mặc dù anh rất nghi ngờ về sức chiến đấu của cái đống chất nhầy này, nhưng tốt xấu gì thì nó cũng sẽ mạnh hơn một kẻ tay không tấc sắt, thậm chí chân còn không đi giày như anh, đúng không?

Vài giây sau, dưới ánh mắt căng thẳng của Lộ Dực, một con thỏ trắng muốt nhảy ra từ trong bụi cây.

Khi nhìn thấy con người và con Slime đang khẽ rung rinh bỗng xuất hiện trước mặt, đôi mắt vốn đã đỏ rực của con thỏ bỗng lóe lên ánh đỏ, nó lập tức bày ra tư thế chuẩn bị tấn công, trông cực kỳ hung dữ.

Lộ Dực lặng lẽ lùi lại phía sau vài bước, mặc dù bước chân của anh đã nhẹ hết mức có thể, nhưng con thỏ vẫn nhạy bén phát hiện ra, nó đột nhiên bật mạnh nhảy vồ lên như thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Động vật nhỏ ở thế giới này đều hung tàn như vậy sao?

Lộ Dực giật mình, liên tiếp lùi lại hai bước về phía sau. Đồng thời, Slime cũng bật nhảy lên theo sự điều khiển của anh, "Phụt" một tiếng tản ra, quấn chặt lấy con thỏ nhỏ ở chính giữa rồi nhanh chóng bọc kín lại.

Slime cấp thấp không có độc, gần như không có năng lực hòa tan ăn mòn kẻ địch, nhưng việc bao bọc kín kẽ như vậy cũng đủ khiến con thỏ ngạt thở. Con thỏ mắt đỏ ngầu kia giãy giụa liên tục trong chất nhầy vài chục giây, động tác phẫn nộ dần dần trở nên vô lực, cuối cùng cứ thế mà tắt thở.

Cũng may chỉ là một con thỏ.

Lộ Dực thầm cảm thán một câu may mắn trong lòng. Lúc này, Slime đã nhả con thỏ ra, rồi lại uốn éo rung rinh biến trở lại thành "giày" bao bọc lấy đôi chân Lộ Dực. Lộ Dực hít hít mũi, cố gắng quên đi sự thật là đống chất nhầy này vừa mới bọc xác con thỏ.

Anh cảm thấy hôm nay có lẽ đã đến lúc quay trở về rồi.

Ngay cả một cái túi để đựng đồ cũng không có, Lộ Dực chỉ có thể tay không xách con thỏ rừng mang theo. Anh không biết cách xử lý xác động vật, nhưng nếu sau này tìm được thị trấn hoặc làng mạc có người ở, chắc là sẽ có cửa hàng đồng ý thu mua.

RẦM!

Một tiếng động rung chuyển dữ dội vang lên từ nơi xa, như thể có một chiếc búa tạ nặng nề giáng mạnh xuống mặt đất, tâm trạng vừa mới thả lỏng của Lộ Dực lại lập tức căng thẳng trở lại, một dự cảm nguy hiểm nào đó khiến lưng anh toát mồ hôi lạnh, cũng khiến anh không thể cử động.

Phải cử động, không động sẽ chết!

Ý nghĩ ấy vừa hiện lên trong đầu Lộ Dực, anh đột nhiên lăn sang một bên, hành động này hoàn toàn theo bản năng. Gần như cùng lúc đó, một cơn gió mạnh đủ sức bẻ gãy thân cây ập đến, cứa qua cổ Lộ Dực tạo thành một vết cắt nhỏ giống như bị dao rạch. Nếu chậm thêm nửa giây nữa, có lẽ thứ gặp nạn đã là động mạch của anh rồi.

Gấu... Không đúng, cú mèo? Cũng không đúng...

Lộ Dực nín thở, mở to mắt nhìn bóng dáng đang tiến ra từ lùm cây bị tàn phá với những bước chân nặng nề.

Con thú trước mặt, hay đúng hơn nên gọi là con quái vật, có khuôn mặt phẳng và mỏ chim giống như cú mèo, nhưng thân hình lại hoàn toàn là một con gấu trưởng thành to lớn, hai bên chân trước phủ đầy lông tơ có đôi cánh ngắn ngủn, cùng với móng vuốt cong dài sắc nhọn chết người, hoàn toàn là một sinh vật kết hợp giữa gấu và cú mèo.

Có vẻ con quái vật này đang đuổi theo con thỏ, nhưng bây giờ rõ ràng là nó đã có con mồi khác rồi.

Trong đầu Lộ Dực lướt qua vô số phương án, nhưng không thể nào nghĩ ra được cách để có thể chiến thắng khi đối đầu với thứ này, dù chỉ là một chút cơ hội nhỏ bé.

Bình tĩnh, cùng lắm thì cũng chỉ là chết một lần mà thôi. Bây giờ mình chết thì cũng có thể hồi sinh ở thành phố ngầm. Tuy rằng chết vào lúc thu không đủ chi như này có hơi lãng phí tài nguyên, nhưng chỉ cần tốn thêm một ít năng lượng, có lẽ vẫn có thể tái tạo ra một cơ thể tương tự như bây giờ... Lộ Dực âm thầm hít vào một hơi, cố giữ tỉnh táo để có thể bình tĩnh đánh giá tình hình hiện tại trong lòng.

Con quái vật giống gấu hung bạo này cuối cùng đã mất kiên nhẫn, nó gầm lên giận dữ và vung móng vuốt xông lên.

Slime dưới chân Lộ Dực "Vèo" một cái bật nhảy lên, nhanh chóng bao bọc lấy đầu con quái vật giống như lúc nãy. Mặc dù biết mình có thể hồi sinh, nhưng bản năng sinh tồn của Lộ Dực vẫn chiếm ưu thế khi phải đối mặt với quái vật. Anh biết lần này chắc chắn sẽ không đơn giản như lần trước, nên trong lúc con quái vật bị nghẹt thở, anh không do dự chút nào, lập tức co chân bỏ chạy.

"Có ai không…"

"Cứu mạng!!!"