Bắt Đầu Trở Thành Boss Thành Phố Ngầm

Chương 7: Chàng trai tóc đỏ

Lộ Dực vừa chạy vừa lớn tiếng kêu cứu với âm lượng gần như bị vỡ giọng. Ánh mắt anh liếc thấy con Slime phủ trên mặt con quái vật đã bị con quái vật xé rách một cách hung bạo, nhanh chóng tan chảy và hòa vào bùn đất như kem tan chảy nhỏ giọt – mặc dù toàn thân Slime đều là chất lỏng nhầy nhụa trông giống nhau, nhưng thực ra bên trong nó có một bộ phận yếu hại tương tự như tim, vỡ là chết.

Điều đáng mừng duy nhất là trong quá trình cào cấu, con quái vật cũng tự làm mình bị thương một bên mắt. Mặc dù vì thế nên nó cũng trở nên cuồng bạo hơn, nhưng hành động của nó quả thực đã xuất hiện sự hỗn loạn rõ ràng. Dù sao ngay từ khi xuất hiện thì thứ đó trông đã đủ giận dữ rồi, cũng chẳng sao nếu nó giận dữ thêm một chút nữa.

Trong tình trạng đầu óc trống rỗng, Lộ Dực lại triệu hồi ra một con Slime khác, dùng phương pháp tương tự để cản trở hành động của quái vật một lần nữa, đồng thời không ngừng chạy trốn.

"!!!"

Anh lao tới quá nhanh, quên mất mình vừa đi một đoạn dốc chậm để lên đến ngọn đồi nhỏ này, trong lúc chạy thì chân bị trượt, rồi anh loạng choạng lăn xuống với tư thế chật vật nhưng khá hiệu quả..

Đầu óc choáng váng, suy nghĩ của Lộ Dực suýt chút nữa thì ngừng lại, đầu ong ong không ngừng.

Với tư cách là một người xuyên không, vận may của mình có phải là quá kém không? Anh vừa nghĩ như vậy, vừa nhanh chóng chống người dậy sau khi cảm thấy cơ thể dừng lại. Anh dường như nghe thấy tiếng móng vuốt của con quái vật xé gió ngay sau tai mình, anh không dám dành chút thời gian nào để quay đầu nhìn tình hình, chỉ có thể tiếp tục chạy trốn về phía trước.

"Nào có ai không..."

"Cứu mạng!!!"

Trong khoảnh khắc mở to mắt, Lộ Dực đã nghe thấy tiếng gì đó, anh nghe thấy gì vậy?

Ngôn ngữ có thể hiểu được... Tiếng người!

Anh ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy ngay phía trước có mấy người đang chạy về phía mình, tất cả đều mặc áo khoác dày và đi ủng da, trên người đeo những vũ khí khác nhau, trong số đó, nổi bật nhất là thanh đại kiếm trên tay chàng trai chạy phía trước nhóm người.

Nổi bật hơn cả vũ khí là mái tóc đỏ rực của chàng trai. Trông thấy dáng vẻ của Lộ Dực như không nghe thấy gì, chàng trai tóc đỏ lại lần nữa vẫy tay điên cuồng và lớn tiếng lặp lại: "Nằm xuống!"

Nằm xuống? Lộ Dực đang chạy trốn lập tức rơi vào hỗn loạn. Họ còn cách nhau xa như vậy mà! Đây là muốn anh giả chết tại chỗ sao?

Cho đến khi anh thấy chàng trai đối diện dường như đã từ bỏ việc giải thích, thay vào đó là rút kiếm ra và bày ra tư thế như chuẩn bị ném lao, lúc này Lộ Dực mới mơ hồ hiểu ra điều gì đó.

Điên rồi sao! Chàng trai kia định ném thẳng thanh kiếm này tới để gϊếŧ con quái vật sao? Có khả thi không vậy?

"Thôi kệ! Cùng lắm thì chết rồi quay về Thành phố ngầm là xong!" Lộ Dực thấy chàng trai đối diện dường như rất chắc chắn với hành động của mình, dù sao thì anh cũng chạy không nổi nữa, bèn dứt khoát nghiến răng nhắm mắt nhảy tới, "bùm" một tiếng ngã xuống nền tuyết.

Chàng trai tóc đỏ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không do dự nữa, quả quyết ném thanh kiếm trong tay "vèo" một cái.

Một giây trở nên dài vô tận, Lộ Dực nghe rõ ràng tiếng thanh đại kiếm lướt qua người mình, tiếp đó là tiếng "phập" thật rõ, hiển nhiên là lưỡi kiếm đã đâm trúng chỗ hiểm, khiến con quái vật không biết là gấu hay chim kia phát ra tiếng gầm rú trầm thấp thê lương.

Tim Lộ Dực vẫn lơ lửng trên không trung, rõ ràng là con quái vật vẫn chưa chết hẳn và đã nổi cơn thịnh nộ. Mặc dù không thể làm gì, nhưng quay lưng lại với kẻ địch luôn khiến người ta bất an, nên anh chống nửa người lên một cách khó khăn, cố gắng nhìn lại tình hình phía sau, rồi kinh ngạc phát hiện thanh đại kiếm đã cắm một nửa vào sâu trong họng con quái vật.

Tiếp theo, một bóng người vụt qua rất nhanh, nhanh đến mức anh gần như chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đỏ nổi bật kia – chàng trai lúc nãy trông còn cách xa kia, không biết từ lúc nào đã xông đến trước mặt con quái vật, động tác không hề dừng lại, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, eo dùng lực, trước khi con quái vật kịp giơ móng vuốt lên thì đã dễ dàng chém đứt đầu con quái vật.

Ầm.

Con quái vật khổng lồ hoàn toàn bất động, đổ sụp xuống đất, tạo nên một vòng tuyết đỏ dính đầy máu.

Lộ Dực vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, anh không bị thương, chỉ đơn giản là bị chấn động bởi sức mạnh phi thường trước mắt đến mức nửa ngày không nói nên lời.

Quả nhiên, đây là một thế giới khác không thể nhìn nhận bằng lẽ thường.