Lần này, ánh mặt trời chiếu xuống lối vào không quá gay gắt, Lộ Dực bước lên cầu thang, phát hiện bên ngoài đúng vào lúc bình minh.
Ánh nắng vàng rực rỡ rải trên nền tuyết trắng, đường chân trời phía xa hiện ra cảnh tượng màu xanh lam hòa quyện với màu tím, lúc này Lộ Dực mới nhận ra rằng thì ra đã qua trọn một đêm kể từ lúc anh rời khỏi đây vào hôm qua. Anh không kịp cảm thán việc khái niệm thời gian đã trở nên mơ hồ đến mức nào sau khi không có đồng hồ, mà là hít một hơi thật sâu không khí trong lành bên ngoài, luồng không khí lạnh buổi sớm trong nháy mắt khiến phổi anh cảm thấy hơi đau nhẹ.
Sau khi bước ra bên ngoài được vài mét, Lộ Dực mơ hồ cảm thấy "gánh nặng" trên cơ thể mình nặng hơn. Anh quay đầu lại nhìn lối vào Thành phố ngầm, liên tục đi đi lại lại để kiểm tra, cuối cùng xác nhận phạm vi của Thành phố ngầm chỉ đến vị trí hiện tại anh đang đứng. Rời khỏi phạm vi của Thành phố ngầm, anh không thể sử dụng "Thần giáng" để dịch chuyển tức thời nữa, cũng không thể "Tạo vật", "Khế ước linh hồn" có thể sử dụng hay không thì vẫn chưa biết.
Việc không thể dịch chuyển tức thời về cứ điểm khiến anh khá đau đầu. Lộ Dực vốn định khám phá xung quanh, nếu gặp nguy hiểm thì lập tức quay về thành, rồi sau đó khi ra ngoài lần nữa có thể tránh hướng nguy hiểm, nhưng bây giờ xem ra ý tưởng này không khả thi nữa rồi.
Cũng may là linh hồn của anh đã hòa làm một với Thành phố ngầm. Giả sử tình huống xấu nhất xảy ra -- Chết bên ngoài phạm vi Thành phố ngầm, anh vẫn có thể ngay lập tức hồi sinh trong Thành phố ngầm, chỉ có điều là đến lúc đó sinh mệnh lực có đủ để tạo ra một cơ thể hay không, cơ thể đó có còn được coi là con người hay không, thì khó mà nói trước được.
Tốt nhất vẫn là cố gắng không chết thì hơn, nếu ngay cả thân thể cũng không còn thì làm sao quay về Trái Đất được đây?
Lộ Dực mím môi, giơ tay lên thử "Triệu hoán" một con Slime đến.
Anh có thể cảm nhận được bên trong cơ thể mình ẩn chứa một sức mạnh sâu không thấy đáy, nhưng giống như một chiếc chăn lông vũ bị ép chân không đến cực hạn, thứ anh có thể sử dụng hiện tại chỉ là một phần rất nhỏ.
Nhỏ đến mức ma pháp duy nhất anh nắm giữ là "Thuật triệu hoán" cũng chỉ có thể triệu hoán ra một sinh vật của Thành phố ngầm.
“Bịch” một tiếng, một con Slime màu xám rơi xuống nền tuyết trước mắt Lộ Dực. Slime không có cơ quan cảm nhận nhiệt độ, đương nhiên sẽ không có phản ứng run rẩy và co rúm. Lộ Dực cúi đầu mắt to trừng mắt nhỏ với Slime, cuối cùng anh vẫn vượt qua được một loại chướng ngại tâm lý nào đó, ra lệnh cho Slime phân tách thành hai nửa, bao bọc lấy hai bàn chân.
Kế hoạch của anh là sử dụng Slime để cách ly bàn chân khỏi nền tuyết, như vậy ít nhất sẽ không bị cảnh mới đi được 100 mét đã game over chỉ vì hai chân cứng đờ đi không nổi. Nếu đi đến chiều mà vẫn chưa gặp được dấu vết của con người thì anh sẽ tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, sau đó quay trở lại đường cũ, ngày hôm sau xuất phát theo hướng khác để khám phá.
Anh tuyệt không hy vọng vào khả năng sinh tồn nơi hoang dã của mình đủ để sống sót ở bên ngoài một đêm, đừng nói là săn bắn, dựng nhà các kiểu, ngay cả khoan gỗ đánh lửa anh cũng không biết.
Trước đây khi xem tiểu thuyết và phim truyền hình xuyên không, những người trong đó cứ động một tí là lại có người là thiên tài khoa học tự nhiên, hoặc là tình cờ học qua mấy môn phòng thân như karate, thế nhưng khi rơi vào đầu mình, Lộ Dực mới nhận ra đó đều là những nhân tài ngàn vạn người may ra mới có một. Có những thứ trước khi xuyên không không biết, sau khi xuyên không vẫn cứ là không biết.
"Thật là hoang vu quá đi..."
Lộ Dực vừa ôm cánh tay vừa liên tục xoa xoa để giữ ấm cơ thể, đi được một lúc thì không nhịn được mà thốt lên.
Thế giới này có khái niệm quốc gia không? Hay vẫn còn ở thời kỳ bộ lạc? Chẳng lẽ dân số quá ít ỏi? Một vùng hoang dã rộng lớn như vậy mà không có ruộng đất khai khẩn, cũng không có trồng cây gây rừng, ngay cả đường đất cũng không sửa, lại cứ thế mà bỏ hoang.
Lộ Dực dần quen với cảm giác dính nhớp ẩm ướt khó tả khi đạp chân trần lên Slime, vừa quan sát xung quanh vừa tiến lên. Anh không thể đảm bảo hướng đi của mình có bị lệch lạc hay không, chỉ có thể mỗi khi nhìn thấy một cây khô hoặc tảng đá lớn thì dùng mảnh gạch đá mang theo trong người đánh dấu lên đó, hy vọng lúc quay về có thể thuận lợi.
Nhìn sắc trời, Lộ Dực đoán rằng bây giờ đã là buổi chiều. Ngay cả động tác đơn giản là lặp đi lặp lại việc bước đi cũng dần trở nên khó khăn, chỉ đến khi dừng lại, cơ thể anh mới muộn màng nhận ra sự mệt mỏi.
Lộ Dực cảm thấy mình có thể đã vô tình leo lên một con dốc, đến một ngọn đồi nhỏ nào đó.