Xuyên Nhanh: Tiểu Yêu Tinh Kiều Mị, Vai Ác Cưng Chiều Đến Phát Điên Rồi

Thế giới 1 - Chương 28

"Em bị nhà họ Tô đuổi ra ngoài rồi à?" Đôi mắt anh nhìn cô chăm chú, mang theo áp lực vô hình. Ở khoảng cách gần như vậy, Tô Vãn mới phát hiện ra con ngươi anh đen kịt, như một xoáy nước có thể khiến người ta chìm nghỉm trong đầm lầy.

Cô bật cười, không hề để tâm, giọng điệu lại bất ngờ trở lên ngoan ngoãn: "Đúng vậy đó! Bạn trai, anh có muốn chứa chấp em không?"

"Chẳng phải em vốn định làm vậy sao?" Một câu nói thẳng vào tim đen của Tô Vãn.

Tô Vãn ngẩng đầu, ánh mắt chẳng chút né tránh: "Sao nào? Lẽ nào anh định mặc kệ em à? Thời hạn một tháng vẫn chưa hết đâu."

Lục Tây Từ vốn là người luôn muốn kiểm soát tất cả trong tay, nghe cô nói vậy thì chỉ khẽ cười một tiếng.

"Người dám tiếp cận tôi như em, em là người đầu tiên."

"Tô Vãn, cẩn thận kẻo chơi với lửa có ngày tự thiêu."

Tô Vãn mặt dày dựa vào l*иg ngực anh: "Chẳng phải em đã nói rồi sao?"

"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."

"Bạn trai à, trí nhớ anh hơi kém đấy, em khuyên anh nên uống nhiều nước óc chó hơn để bổ não."

Lục Tây Từ như nghe được chuyện gì buồn cười, bật cười khẽ vài tiếng.

"Vậy thì theo ý em."

"Chút thời gian này, tôi vẫn chơi được."

Lục Tây Từ đưa Tô Vãn trở về biệt thự nhà họ Lục.

Vừa xuống xe, cô gái này lại bắt đầu càu nhàu vì giày cao gót quá cao làm chân đau, không muốn đi bộ, còn lớn tiếng bắt Lục Tây Từ phải nghiêm túc xem lớp "đức hạnh đàn ông" dạy cái gì, cô hi vọng chiếc nhẫn mình bỏ tiền ra không bị phí phạm.

Lục Tây Từ bị cô làm ồn đến phát bực, bèn bế ngang cô lên, sải bước lớn đi thẳng vào cổng nhà.

Vừa vào đến nơi liền bắt gặp quản gia vốn nổi tiếng nghiêm khắc đứng ngây ra đó, cả gương mặt già nua cứng đờ.

Lục Tây Từ khẽ chậc lưỡi một tiếng, không thèm để ý, đi thẳng qua quản gia, tìm được phòng khách rồi thẳng tay ném cô gái đáng chết kia lên giường, sau đó quay người định rời đi.

"Khoan đã! Anh định để em ngủ ở đây à?"

Lục Tây Từ quay đầu lại, thấy dây áo hai bên vai Tô Vãn vì hành động thô lỗ vừa rồi của anh mà trượt xuống, để lộ bờ vai trắng ngần như lòng trắng trứng vừa bóc vỏ, còn vương chút sắc hồng mờ mờ.

Yết hầu anh khẽ chuyển động, cảm giác muốn chạm vào cô mà anh cố kìm nén bấy lâu lập tức bùng lên dữ dội.

Mà cô gái này lại chẳng hề hay biết, còn làm nũng: "Chăn trong phòng là loại cotton dệt mật độ cao, em không thích! Đệm giường thì cứng, nằm không quen! Phòng cũng nhỏ quá!"

"Còn quần áo để thay đâu?"

"Mỹ phẩm tẩy trang, dưỡng da của em đâu?"

Lục Tây Từ nhìn đôi môi hồng nhạt như cánh hoa kia cứ mấp máy liên tục, ánh mắt trở nên nguy hiểm. Anh sải bước dài, lý trí bị đá bay ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Tô Vãn, anh chuẩn xác giữ lấy chiếc cằm không yên phận của cô.

Rồi bất ngờ cúi đầu mạnh mẽ đặt môi mình lên môi cô.

Tô Vãn chớp mắt mấy cái, lúc này mới nhận ra… mình vừa bị Lục Tây Từ cưỡng hôn?

Mùi hương đắng nhẹ trên người anh càng lúc càng rõ, Tô Vãn bị hôn đến choáng váng, đầu óc quay cuồng.

Ban đầu còn nghĩ: Chết tiệt! Hơi quá đà rồi!

Sau đó chuyển thành: Kỹ năng hôn của tên phản diện này cũng không tệ nhỉ?

Rồi lại nghĩ: Mình chịu được thêm năm phút nữa.

Cuối cùng: Tên này định hôn đến bao giờ vậy?

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Tô Vãn cũng tìm được sơ hở, mạnh mẽ đẩy Lục Tây Từ ra.

Lý trí của Lục Tây Từ dần quay lại, anh đứng yên, có chút thất thần nhìn gương mặt có chút oán trách của Tô Vãn.

Hiếm khi anh cảm thấy luống cuống như vậy, không ngờ bản thân lại làm ra chuyện này với Tô Vãn.

Nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt uất ức của cô, trong lòng anh lại thấy bực bội, ánh mắt nhìn cô lạnh đi vài phần: "Tôi đã nói rồi, đừng chơi với lửa."

"Tô Vãn, giờ em có hối hận cũng muộn rồi, đã chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì đừng tỏ ra đáng thương như vậy."

Lục Tây Từ nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, đôi mắt đã đỏ ửng như sắp khóc đến nơi, trong lòng bất giác trào lên một cảm giác khó chịu vì bị chán ghét, có chút đau đớn.

Cảm giác này anh chưa từng nếm trải.

Ngay lúc anh sắp quay người bỏ đi trong cơn thất bại âm ỉ thì Tô Vãn ra tay.

Cô vớ đại chiếc gối bên cạnh, ném mạnh về phía Lục Tây Từ.

Ánh mắt Lục Tây Từ khẽ lóe lên, vậy mà anh lại không né.

Chiếc gối ném trúng người mềm như bông, nhưng trái tim Lục Tây Từ lại lần nữa lạnh ngắt.

Anh siết chặt nắm đấm, định mở miệng tuyên bố hủy giao kèo thì đã nghe giọng nũng nịu của Tô Vãn vang lên.

“Lục Tây Từ! Anh là chó hả?”

Sắc mặt Lục Tây Từ lập tức tối sầm.

Tô Vãn cảm thấy môi mình bỏng rát, cô đưa tay che miệng, đầy bất mãn: “Anh hôn đến mức môi em sắp sưng lên rồi đấy!”