Lục Tây Từ đối mặt với cô ta thì không còn kiên nhẫn tốt như vậy nữa, anh lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Cô xem thường tôi à?”
Lâm Noãn Noãn bị ánh mắt âm trầm của anh nhìn làm sợ đến mức lùi về sau hai bước, nhưng sự ghen tị trong lòng cuối cùng vẫn lấn át nỗi sợ hãi mơ hồ của cô ta: “Tôi có thể dẫn anh đến bữa tiệc đó, chỉ cần anh rời xa cô ta.”
“Chỉ cần đến đó, dựa vào tướng mạo của anh thì không lo không có mối làm ăn, đến lúc đó kiếm tiền càng thêm dễ dàng, còn không cần phải hầu hạ cô gái đỏng đảnh này, có gì không tốt chứ?”
“Chẳng lẽ anh cho rằng cô ta còn có thể quay về nhà họ Tô sao?”
“Một ngày có tôi ở đây thì cô ta danh không chính ngôn không thuận.”
Tô Vãn sắp bật cười, Lâm Noãn Noãn rõ ràng không biết, nếu thật sự làm được đến hàng thiếu gia đầu bảng thì căn bản không cần đích thân đi làm quen với những danh viện phú bà này, có khi bọn họ còn vì tranh giành đầu bảng mà đánh nhau.
Huống chi Lục Tây Từ căn bản không phải thiếu gia gì cả.
Trước nay cô chưa từng nói bạn trai mình là thiếu gia.
Lục Tây Từ liếc nhìn Tô Vãn đang như con thú nhỏ trộm vui vẻ, trong lòng có chút mềm đi, nhưng cô gái ầm ĩ bên cạnh thật sự rất phá hoại tâm trạng.
Thế là anh lạnh giọng nói với Lâm Noãn Noãn: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút mau.”
Hốc mắt Lâm Noãn Noãn đỏ lên, vẻ mặt không phục: “Anh! Sao anh lại như vậy!”
Tô Vãn thấy sắc mặt Lục Tây Từ càng lúc càng không kiên nhẫn, biết sự kiên nhẫn của người này có lẽ đã đến giới hạn.
Thế là quay đầu nhìn Lâm Noãn Noãn: “Tôi đúng là đã bị nhà họ Tô đuổi ra ngoài, chuyện này cô quả thực cũng là người bị hại, nhưng cô phá hoại tình cảm của tôi như vậy thì là cô không đúng rồi.”
Cô nhẹ nhàng dựa ra sau, cả người ngả vào lòng Lục Tây Từ.
Tay Lục Tây Từ khẽ động, lúc bản thân còn chưa kịp phản ứng đã như phản xạ có điều kiện mà ôm cô gái này vào lòng.
Anh có chút bất ngờ nhíu mày, che giấu ý tứ sâu xa trong mắt.
“Tôi, tôi phá hoại tình cảm của cô lúc nào, tôi chỉ không muốn người vô tội bị cô lừa gạt thôi.” Mặt Lâm Noãn Noãn đỏ bừng, liếc nhìn Lục Tây Từ đang im lặng không nói, lắp bắp giải thích.
Tô Vãn thấy được một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt cô ta, hiểu ra nói: “Chẳng lẽ… cô cũng thích bạn trai tôi rồi?”
Mặt Lâm Noãn Noãn đỏ bừng, như thể phải chịu sự sỉ nhục lớn lao mà phản bác: “Sao có thể! Dù anh ta có đẹp trai đến mấy! Cũng, cũng là hạng người không ra gì!”
Tay Lục Tây Từ đang ôm eo Tô Vãn siết chặt lại, Tô Vãn lập tức cảm nhận được trên người anh bắt đầu tỏa ra khí tức có chút không ổn.
Thỉnh thoảng đùa giỡn một chút thì không sao, chứ nếu thật sự chọc giận Lục Tây Từ rồi thì tối nay cô ngủ ở đâu đây?
Sắc mặt Tô Vãn thay đổi: "Bạn trai tôi đường đường chính chính kiếm tiền thì có gì sai chứ?"
Lâm Noãn Noãn bị thái độ mạnh mẽ của cô chặn họng, không nói nên lời.
Tô Vãn lập tức đổi đề tài: "Có chuyện này tôi muốn hỏi cô từ lâu rồi."
"Lâm Noãn Noãn, cô đã trở về nhà họ Tô, vậy thì... tôi cũng nên được trở về nhà họ Lâm chứ?"
"Thế nhưng các người lại không chịu đưa cho tôi bất kỳ thông tin nào về cha mẹ ruột của tôi, sao? Tôi không xứng đáng ư? Hay là các người căn bản không muốn cho tôi quay về?"
Lâm Noãn Noãn nghe đến đây thì sắc mặt liền thay đổi, không vui thấy rõ.
Cha mẹ nuôi ấy là người đã nuôi cô ta lớn lên. Tô Vãn tuy là con ruột của họ, nhưng chính cô lại bị đuổi khỏi nhà họ Tô, còn thiếu nhà họ bao nhiêu tiền, nhân phẩm lại chẳng ra gì. Nhà họ Lâm thì nghèo, nếu cô quay về thì chẳng phải chỉ khiến gia đình càng thêm khốn khó hay sao?
Cô ta không cho Tô Vãn quay về, tất cả là vì muốn tốt cho nhà họ Lâm.
Nhưng ánh mắt lúc này của Tô Vãn lại khiến cô ta không thoải mái. Cô ta mấp máy môi, cuối cùng chỉ có thể nói: "Tôi chưa từng nói không cho cô quay về."
Tô Vãn nhếch môi cười nhẹ: "Vậy thì cho tôi thông tin liên lạc và địa chỉ đi, tôi tự tìm."
Lâm Noãn Noãn lập tức quát lớn: "Không được!"
"Cô, cô mà quay về sẽ chỉ tổ làm khổ nhà họ Lâm thôi! Tôi tuyệt đối không cho phép!"
Dứt lời, cô ta liếc nhìn Lục Tây Từ đang ngoan ngoãn ôm lấy Tô Vãn rồi quay đầu bỏ chạy.
"Ăn trong bát, nhìn trong nồi" Tô Vãn chỉ vào bóng lưng Lâm Noãn Noãn đang khuất dần: "Tham lam thật đấy."
"Mấy trò này vui lắm sao?" Giọng đàn ông trầm ổn từ phía trên truyền xuống.
Tô Vãn lúc này mới nhớ ra, sau lưng cô còn có một người đàn ông bị người ta hiểu lầm là trai bao trong hội quán Lục Tây Từ.
Cô quay người, ôm cổ anh bĩu môi: "Cũng bình thường thôi."