Lục Tây Từ trong phút chốc không biết cô gái không dưng xuất hiện này nói vậy rốt cuộc là vì cái gì.
Sự kiên nhẫn vốn đã không nhiều của anh sắp bị cô gái này tiêu hao hết sạch, thế mà Tô Vãn đứng cách đó không xa lại cứ thế lắng nghe, ánh mắt còn mang theo vẻ xem kịch vui.
Sau đó anh liền biết tại sao đến giờ Tô Vãn vẫn không lên tiếng.
Anh nghe thấy cô gái không dưng xuất hiện này cúi đầu có chút xấu hổ nói: "Tô Vãn nói bạn trai cô ta là thiếu gia ở câu lạc bộ... Tôi, tôi nghĩ chính là anh phải không?"
"Tôi chỉ là muốn tốt bụng nói cho anh biết rằng Tô Vãn đã hết tiền rồi."
"Nếu anh biết điều một chút thì mau chóng vứt bỏ Tô Vãn để bám lấy cành cao khác."
"Tôi thấy anh trông rất đẹp trai" Lâm Noãn Noãn ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa nhìn anh, "Vừa hay tôi sắp tham gia bữa tiệc do gia chủ Cố gia tổ chức, chỉ cần anh rời khỏi Tô Vãn thì tôi sẽ dẫn anh đi cùng, trong bữa tiệc đó chắc chắn có không ít người giàu có."
"Bình thường chắc anh không mấy khi tiếp xúc được phải không? Anh thấy đề nghị này của tôi thế nào?"
Lâm Noãn Noãn mang vẻ mặt "tôi làm thế là vì tốt cho anh", nào biết rằng Lục Tây Từ càng nghe sắc mặt càng đen lại, Tô Vãn ở cách đó không xa nín cười đến khổ sở, cô thấy tính xấu của Lục Tây Từ sắp bộc phát, bèn cố gắng kiềm chế đôi môi sắp không khống chế được mà nhếch lên, vài ba bước đi đến bên cạnh Lục Tây Từ, nắm lấy tay anh rồi bắt đầu nhập vai diễn sâu.
“Anh Lục, anh đừng tin lời cô ta, em có tiền mà! Sao em có thể không có tiền chứ? Em là đại tiểu thư nhà họ Tô, anh sẽ không rời xa em đúng không?” Tô Vãn vừa nói, khoé mắt loé lên ánh lệ long lanh.
Lục Tây Từ suýt nữa bị cô làm cho tức cười.
Tô Vãn thấy sắc mặt Lục Tây Từ có chút không kiên nhẫn, bèn kéo tay áo anh, lúc anh cúi đầu nhìn sang, cô dùng ánh mắt gian xảo, khóe miệng hơi cong nói: “… Sao thế, anh Lục, chẳng lẽ anh lại vô tình vô nghĩa như vậy sao?”
Ánh mắt Lục Tây Từ càng thêm sâu thẳm.
Anh quay đầu liếc nhìn Lâm Noãn Noãn đang xem kịch vui, trong ánh mắt có phần bất ngờ của Tô Vãn, anh đưa tay sờ lên má cô.
Cảm giác dưới tay vẫn mềm mại như vậy.
“Vãn Vãn, em thấy sao?” Anh chậm rãi nói.
Tô Vãn sững người.
Đây là tình tiết cô không hề nghĩ tới, theo cô thấy tuy bề ngoài thì chuyện gì Lục Tây Từ cũng thuận theo ý cô, nhưng thực tế lại có lòng cảnh giác rất mạnh đối với cô, lúc này bị người ta hiểu lầm thành thiếu gia ở câu lạc bộ, vốn dĩ đối với anh mà nói là chuyện xỉ nhục, dù sao địa vị hiện tại của Lục Tây Từ cũng không thấp.
Lại không ngờ người này chỉ nhíu mày một chút, liền lập tức bắt đầu diễn kịch.
Thấy ánh mắt Tô Vãn có chút ngây ra, Lục Tây Từ như thể phát hiện ra chuyện gì đó thú vị, bàn tay to véo nhẹ lên má cô: “Hoá ra trong mắt em, tôi chính là loại người vong ân bội nghĩa, trong mắt chỉ có tiền thôi sao?”
Miệng Lục Tây Từ nói lời có phần trách móc, nhưng giọng điệu lại có chút dịu dàng, đôi mắt nhìn cô tràn đầy sự cưng chiều và nghiêm túc, nếu Tô Vãn không biết người này đang diễn thì thật đúng là tưởng anh một mảnh tình sâu, vô cùng si tình!
Nhưng diễn xuất thì Tô Vãn mới là chuyên nghiệp.
Chẳng phải chỉ là diễn tiếp thôi sao?
Tô Vãn đặt tay mình lên bàn tay Lục Tây Từ đang véo nhẹ má cô, cảm nhận được sự lành lạnh từ tay anh, cô ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Thật sao?”
Lục Tây Từ cụp mắt nhìn cô, nở một nụ cười dịu dàng: “Vãn Vãn đối xử tốt với tôi như vậy, sao tôi có thể làm ra chuyện đó được?”
“Vậy… lỡ như lời cô ta nói là thật thì sao?” Tô Vãn có chút bất an cúi đầu, hàng mi khẽ run.
Lục Tây Từ thở dài một hơi: “Cho dù là thật thì cũng sẽ không.”
Tô Vãn lập tức bật cười, trong mắt như có ánh sao: “Tốt quá rồi! Em biết ngay anh Lục sẽ không bỏ rơi em mà!”
Tiếng "anh Lục" này thốt ra khiến Tô Vãn nổi hết cả da gà.
Nhưng vai phản diện vậy mà mặt không đổi sắc đón nhận, trong ánh mắt dịu dàng còn mang theo một tia cưng chiều.
Tô Vãn không thể không khâm phục người này bất kể ở ngành nghề nào cũng có thể làm đến đỉnh cao nhỉ? Kỹ năng diễn xuất này đã đủ sức đánh bại mấy tiểu thịt tươi mới vào nghề ở thế giới của cô rồi.
Bên này đang diễn cảnh tình sâu nghĩa nặng, nhưng Lâm Noãn Noãn bên kia lại nhìn đến ngây người!
Cô ta làm sao cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng kỳ quái như vậy!
Những thiếu gia này rõ ràng đều chỉ coi trọng tiền! Cô gái không có chút nội hàm nào như Tô Vãn thì có gì đáng để anh ta thích chứ?
“Không thể nào! Cô ta thật sự hết tiền rồi! Còn mang trên lưng món nợ khổng lồ, anh không thể nào không nỡ rời xa cô ta được” Lâm Noãn Noãn nhìn bộ dạng thâm tình của người đàn ông kia mà mặt đầy vẻ khó tin.