Anh cười như không cười nhìn Tô Vãn, ánh mắt sâu thẳm: “Sao thế? Không sợ tôi chạy mất à?”
Tô Vãn bực bội trừng mắt liếc anh một cái.
Trẻ con!
Thấy Tô Vãn có chút bực mình, lúc này Lục Tây Từ mới buông tay cô ra.
Anh chợt cảm thấy trong tay trống rỗng, ánh mắt cố chấp liếc cô một cái rồi lại thu về, gắng gượng kìm nén sự thôi thúc trong cơ thể, anh bình tĩnh kéo ghế trước mặt Tô Vãn ra: “Tô đại tiểu thư… mời.”
Hơi thở có chút trêu chọc của người đàn ông rất gần cô.
Tô Vãn có chút không tự nhiên khựng lại, cuối cùng vẫn lựa chọn thuận thế ngồi xuống.
Tùy ý lật xem thực đơn, cô rất nhanh liền chọn xong món, Lục Tây Từ thì nói với nhân viên phục vụ một câu "Tất cả như cũ".
Những món ăn được bày biện tinh xảo lần lượt được bưng lên.
Bởi vì là món Pháp nên việc lên món ở đây đều theo trình tự, ăn xong một món mới lên món tiếp theo.
Rượu dùng kèm bữa ăn, Lục Tây Từ chọn loại rượu riêng được cất giữ tại nhà hàng này, chai Royal Beatrice trị giá 500 vạn.
Tô Vãn vốn là người sành ăn, sau khi uống một ngụm rượu thì có chút kinh ngạc, nhưng nhìn ánh mắt như thấu tỏ mọi thứ của Lục Tây Từ, cô lại cảm thấy có chút bị xúc phạm.
Vừa đúng lúc nhân viên phục vụ bưng lên một đĩa bít tết Wellington.
Tô Vãn tùy ý đẩy đĩa tới, nhìn Lục Tây Từ nói: "Tay mỏi quá, anh cắt giúp em đi.”
Lục Tây Từ dễ dàng nghe theo đặt đĩa của cô trước mặt mình, đang định cắt thì lại nghe Tô Vãn duỗi đầu ngón tay điểm lên đĩa: "Em muốn mỗi miếng đều có kích thước 2cm x 2cm, như vậy nhai sẽ đỡ tốn sức nhất."
Lục Tây Từ im lặng.
Anh liếc Tô Vãn một cái, thấy được vẻ trêu chọc rõ ràng trong mắt cô thì bật cười trầm thấp một tiếng, thốt ra từng chữ như đang nghiền nát xương cốt Tô Vãn, chậm rãi như rắn độc trườn đi mà nói: “Nếu đã là yêu cầu của bạn gái… đương nhiên tôi sẽ đồng ý.”
Mấy chữ "bạn gái" lọt vào tai Tô Vãn, khiến cô nổi hết cả da gà.
Nếu không phải biết Lục Tây Từ trong truyện gốc là người thế nào, biểu hiện hiện giờ của anh thật đúng là giống học sinh ưu tú tốt nghiệp từ học viện nam đức.
Nhưng người đàn ông này... tuyệt đối không vô hại như vẻ bề ngoài của anh.
Tô Vãn biết điểm dừng, cô không muốn nhiệm vụ còn chưa làm xong đã thất bại, việc thăm dò giới hạn của Lục Tây Từ dường như cũng đã có được một chút manh mối.
Bởi vì có chút đói nên hai người ăn cơm trong yên bình, tâm trí Tô Vãn hoàn toàn đặt vào việc ăn uống, cũng không có hơi sức đâu mà gây sự với Lục Tây Từ.
Ăn xong, Lục Tây Từ trực tiếp dẫn Tô Vãn đi ra ngoài.
Tô Vãn trước nay là người không mấy khi nhìn sắc mặt đàn ông, cũng vì thói quen này mà nhiều năm trong nghề diễn viên cũng đã đắc tội không ít gã đàn ông thối tha, dẫn đến việc mình vừa bị hủy dung liền lập tức trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Nhưng cô không muốn thay đổi thói quen này của mình, ai lại muốn nhìn sắc mặt đám đàn ông thối tha mà hành sự chứ?
Lục Tây Từ nhìn bóng lưng yêu kiều của cô đi ra ngoài, bàn tay vừa mới tiếp xúc thân mật với Tô Vãn không lâu trước đó bất giác run lên khe khẽ.
Anh nhìn Tô Vãn hoàn toàn không có ý định qua đây nắm tay mình thì sắc mặt có chút trầm xuống.
Dùng xong liền vứt, cô bạn gái này của anh thật đúng là không xem anh là người ngoài.
Anh lặng lẽ đi theo sau Tô Vãn với tốc độ không nhanh không chậm, cũng muốn xem xem Tô Vãn rốt cuộc muốn giở trò gì.
Ai ngờ vừa mới xuống lầu, đường đi trước mặt anh liền bị một cánh tay mảnh khảnh chặn lại.
Ánh mắt âm u lạnh lẽo của anh rơi trên cô gái trước mặt.
"Anh chính là bạn trai của Tô Vãn phải không?" Lâm Noãn Noãn khẽ hất cằm, có chút khinh bỉ nhìn xương quai hàm đẹp như dao cắt của anh: "E rằng có một số chuyện anh còn chưa biết đâu nhỉ?"
Lâm Noãn Noãn chưa bao giờ làm loại chuyện này, cô ta thầm nghĩ mình chỉ là nhắc nhở người đàn ông đáng thương này rằng Tô Vãn đã hết tiền rồi, để anh mau tìm nhà khác, nhưng bị ánh mắt có phần âm trầm của anh nhìn chằm chằm, cô ta lại có chút thấp thỏm.
Lục Tây Từ đối mặt với Lâm Noãn Noãn hoàn toàn không có sự kiên nhẫn như khi đối mặt với Tô Vãn, ánh mắt của anh chán ghét rơi trên mặt Lâm Noãn Noãn, lại ngẩng đầu nhìn Tô Vãn đang đi phía trước vì nghe thấy động tĩnh đã dừng lại, mang theo một tia ác ý hỏi tiếp: "... Chuyện gì? Nói xem."
Lâm Noãn Noãn lấy hết can đảm nhìn khuôn mặt đẹp trai đến lóa mắt của Lục Tây Từ, cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, mắt nhìn của Tô Vãn quả là không tồi, vị thiếu gia làm việc ở câu lạc bộ này e rằng là hàng top trong ngành.
Cô ta bị Lục Tây Từ nhìn có chút xấu hổ, tim cũng bất giác đập "thình thịch" hai cái, sau đó nói: "Tô Vãn không phải tiểu thư nhà họ Tô, hôm nay cô ta đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô, còn phải trả lại cho nhà họ Tô 5 ngàn vạn phí nuôi dưỡng."