Quản lý cố gắng ghi nhớ kỹ khuôn mặt Tô Vãn, tuyệt đối không thể đắc tội với bạn gái của Lục tổng.
Ai ngờ chỉ mới nhìn thêm hai cái, liền bị ánh mắt âm u của Lục tổng đóng băng tầm nhìn.
Anh ta ngoan ngoãn không dám nhìn nữa, trong lòng lại nâng tầm quan trọng của cô gái này lên mấy phần, thầm suy đoán đây là tiểu thư nhà nào, sao trông có chút lạ mặt.
"Lục tổng nói không sai, tầng thượng phong cảnh rất đẹp, vị tiểu thư này nhất định sẽ hài lòng"Anh ta thuận theo lời Lục tổng mà cẩn thận nói, hai người này đều không phải người anh ta có thể đắc tội.
Tô Vãn miễn cưỡng đồng ý, giọng điệu nũng nịu nói: "Thôi được, vậy thì lên xem thử."
Đáng ghét! Lục Tây Từ không phải chưa từng có bạn gái sao? Sao lại tỏ ra rất hiểu biết thế? Bị anh ra vẻ được rồi!
Lục Tây Từ nhìn thấy vẻ không phục ẩn hiện trong đáy mắt Tô Vãn mà khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hai người vừa mới lên lầu, Tống Lâm liền dẫn theo Lâm Noãn Noãn xuất hiện trong nhà hàng.
Tống Lâm không nhìn thấy Tô Vãn, nhưng Lâm Noãn Noãn lại thoáng thấy bóng lưng cao thẳng mà yêu kiều của cô, cô vẫn mặc chiếc váy đen nhỏ mà hôm nay bị đuổi ra khỏi nhà đã mặc.
Giờ phút này cô đang cùng một người đàn ông xa lạ mười ngón tay đan chặt, người đàn ông kia đang nghiêng đầu có phần chăm chú nhìn cô, sống mũi cao thẳng, vừa nhìn liền biết tướng mạo không tầm thường.
Lâm Noãn Noãn thầm cười khẩy trong lòng.
Đây chính là người bạn trai làm việc ở câu lạc bộ của Tô Vãn đây mà?
Chẳng qua chỉ là một tên trai bao, thế mà Tô Vãn cũng dám công khai dẫn anh ta đến đây ăn cơm.
Cô ta vốn tưởng hôm nay Tô Vãn bị đuổi ra khỏi nhà chắc chắn không có chỗ đi, cũng sẽ tỉnh ngộ ra lỗi lầm của mình, về nhà khổ sở cầu xin mẹ đừng đuổi cô đi, ai ngờ cô còn không biết hối cải, ở cùng một thứ đồ chơi như vậy mà vẫn trơ trẽn không biết xấu hổ.
Nếu người bạn trai kia của cô biết cô đã hết tiền rồi thì có còn muốn ở bên cô không?
E rằng sẽ đá Tô Vãn ngay tại chỗ!
Lâm Noãn Noãn càng nghĩ càng muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại, đau đớn đến tột cùng của Tô Vãn.
Cô ta đè nén khóe môi đang hơi nhếch lên của mình, liếc nhìn Tống Lâm đang chọn món ăn.
"Mẹ ơi, con đi vệ sinh một lát, mẹ chờ con được không ạ?"
Lâm Noãn Noãn vốn định đi theo lên, nhưng đi đến đầu cầu thang lại bị người chặn lại.
Nhân viên phục vụ mỉm cười nhìn cô ta: "Xin lỗi vị tiểu thư này, phía trên tạm thời không mở cửa cho khách ngoài."
"Nhưng tôi vừa mới thấy có người đi lên mà" Cô ta có chút không phục, trực tiếp hỏi ra.
Vẻ mặt nhân viên phục vụ vẫn không đổi: "Hai vị khách đó không nằm trong phạm vi không mở cửa."
Lâm Noãn Noãn tức điên lên.
Rõ ràng cô ta mới là tiểu thư nhà họ Tô! Nhân viên phục vụ này lẽ nào lại cho rằng Tô Vãn mới là tiểu thư, cho nên không cho cô ta lên?
Cô ta cắn răng, trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ một cái rồi tức giận bỏ đi.
Cùng lắm thì đợi hai người này ra rồi cô ta lại đến xem trò cười.
Tô Vãn cũng không đắc ý được mấy ngày nữa đâu.
Nhân viên phục vụ khó hiểu nhìn lướt qua thiếu nữ có dung mạo không tầm thường này.
Người vừa đi lên chính là Lục tổng, chưa nói đến việc Lục tổng có 50% cổ phần của nhà hàng này, chỉ nói đến địa vị của Lục tổng trong giới kinh doanh cũng không có nhà hàng nào dám chậm trễ. Một vị khách bình thường cũng muốn có đãi ngộ giống như Lục tổng, cậu ta còn đang nghi ngờ người này có phải là loại phụ nữ tâm cơ muốn ăn vạ Lục tổng để leo cao hay không.
*
Lòng bàn tay Lục Tây Từ có những đường vân hơi thô ráp, không thể so sánh với lòng bàn tay mềm mại của Tô Vãn, Tô Vãn bị anh nắm chặt tay vốn dĩ còn khá vui vẻ, nhưng mãi đến khi thanh tiến độ chữa trị dừng ở 30% không nhúc nhích nữa thì tâm trạng cô liền trở nên tệ đi.
Sao vậy chứ? Dựa vào việc nắm tay tiếp xúc mà cũng có giới hạn à?
Bởi vì không có tiến độ chữa trị nên cô lập tức không muốn bị người ta nắm tay nữa.
Vừa đúng lúc đi đến nhà hàng ngoài trời riêng biệt trên tầng thượng, Tô Vãn thuận thế giãy giụa một chút, lại phát hiện Lục Tây Từ không hề lay động, còn cụp mắt nhìn cô.
"Sao thế?" Giọng người đàn ông tràn đầy sự tập trung, nhưng lực trên tay càng lúc càng siết chặt lại thể hiện phản ứng bản năng của anh.
Tô Vãn lại giãy giụa thêm chút nữa, lúc này mới nói trong ánh mắt có phần chế giễu của anh: "Em đói rồi, cứ nắm tay thế này thì sao ăn được?"
Lục Tây Từ cảm nhận được cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay đang giãy giụa yếu ớt như con cá mắc cạn rồi bất động, cái cảm giác mềm mại dịu dàng như mèo cào khẽ này khiến tim anh khẽ thắt lại, lại có chút không muốn buông tay cô ra.