Người đàn ông nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn cô, Tô Vãn lúc này mới thấy giữa ngón tay anh kẹp một điếu thuốc.
Dường như anh gặp phải chuyện gì đó khó xử, lông mày nhíu lại hơi chặt, đưa điếu thuốc lên mím nhẹ đôi môi mỏng, sau đó chậm rãi nhả ra một làn khói, trong làn khói mỏng manh, khiến cả người anh thêm chút hơi thở trần tục.
Tô Vãn nhíu mũi, còn chưa kịp mở miệng đã thấy người đàn ông tùy tay dập tắt điếu thuốc.
"Ngủ ngon chứ?" Anh nói.
Tô Vãn kiêu hãnh gật đầu.
"Vậy thì đi ăn cơm thôi." Anh nói như vậy, nhấc chân đi về phía nhà hàng.
Tô Vãn có chút kỳ lạ, tuy rằng chuyện gì Lục Tây Từ cũng thuận theo cô, nhưng tại sao lại khiến cô cảm thấy sự phát triển của tình hình dường như hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay anh vậy?
Đây rõ ràng không phải là điều cô muốn thấy.
Cô thích cảm giác nắm giữ mọi thứ hơn.
Khóe môi đỏ của Tô Vãn cong lên, kéo lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của người đàn ông.
Trong ánh mắt nhanh chóng quay lại có chút khác thường của anh, cô nở một nụ cười ranh mãnh: "Sao? Không muốn đi cùng em à?"
"...Không có."
Bàn tay mềm mại của Tô Vãn trượt xuống lòng bàn tay anh, luồn qua kẽ ngón tay anh rồi đan chặt mười ngón vào nhau.
Con ngươi Lục Tây Từ co rụt lại.
Có lẽ anh vẫn chưa hiểu hết sự táo bạo của cô gái này.
Tô Vãn hài lòng lắng nghe tiếng hệ thống [Độ chữa lành +1, +1, +1, +1...] liên tục vang lên trong đầu, nhìn ánh mắt Lục Tây Từ sáng lấp lánh.
Cô vui vẻ giơ bàn tay bị mình cưỡng ép nắm chặt lên, vẫy vẫy: "Nếu anh đã không muốn đi cùng em thì em lại càng không làm theo ý anh, lần này anh chạy không thoát rồi nhé?"
Lục Tây Từ nắm chặt tay Tô Vãn hơn.
Tùy tiện trêu chọc một người đàn ông không phải là một hành động khôn ngoan.
Anh đột nhiên có chút hứng thú.
Lục Tây Từ khẽ nhếch môi trong vẻ mặt rõ ràng có chút kinh ngạc của Tô Vãn.
Lòng bàn tay anh đột nhiên siết chặt, Tô Vãn lập tức cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ người anh truyền đến.
Nụ cười của anh tuy có chút nhạt nhưng lại mang theo vẻ ngạo mạn, khuôn mặt băng giá tan chảy mang theo chút dịu dàng hiếm thấy, lúc này Tô Vãn mới nhận ra người đàn ông làm mưa làm gió trong nguyên tác này, bây giờ cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Tuổi trẻ ngông cuồng, trong cốt tủy ẩn giấu sự điên loạn.
Lục Tây Từ rõ ràng cảm nhận được sự ngẩn ngơ thoáng qua của cô, ngón tay cái của anh có chút quyến luyến cọ cọ trên mu bàn tay cô, cảm giác mềm mại mượt mà khiến cả người anh thấy vô cùng thỏa mãn.
"... Bị người ta nắm thế này, quả thật chạy không thoát" Anh nói.
Cũng không biết là đang nói chính mình hay nói cô, giọng điệu ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Đòn phản kích bất ngờ của Lục Tây Từ khiến Tô Vãn sững sờ trong giây lát, nhưng cô cũng không phải dạng vừa, chân khẽ nhích một cái, cả người liền dựa vào vai Lục Tây Từ: "Coi như anh thức thời."
Hai người mang tâm tư riêng bước vào nhà hàng.
Nhân viên gác cửa rõ ràng là quen biết Lục Tây Từ, đến khi nhìn thấy cô gái anh đang nắm tay còn có chút kinh ngạc mà hơi há miệng, bị Lục Tây Từ liếc nhìn thoáng qua, cậu ta lập tức ngậm miệng lại, cung kính mở cửa cho hai người.
Sau đó, quản lý sảnh đích thân ra nghênh đón.
Anh ta rõ ràng là tinh ý hơn nhân viên gác cửa, thấy Lục Tây Từ nắm tay người khác tuy cũng sửng sốt, nhưng lập tức tươi cười dẫn hai người vào trong: "Lục tổng, vẫn phòng bao cũ ạ?"
Tô Vãn nhíu mày.
Phòng bao của Lục Tây Từ chắc chắn rất riêng tư, nhưng cô lại thích tự mình chọn nơi vừa ý hơn, bị Lục Tây Từ phản đòn như vậy, cô phải nhanh chóng đáp trả, chậm trễ là bị người ta dắt mũi đi rồi.
"Em muốn một nơi lãng mạn hơn một chút" Tay phải của Tô Vãn bị người đàn ông nắm chặt, chỉ có thể duỗi tay trái nhẹ nhàng chọc lên vai anh, "Bạn trai à, anh không thể để em chọn một chút sao?"
Đầu ngón tay mềm mại của Tô Vãn chọc trên vai anh khiến ánh mắt Lục Tây Từ nhìn cô càng thêm sâu thẳm.
Giữa ánh mắt có phần kinh ngạc của quản lý, Lục Tây Từ tùy ý nói: "Tầng thượng có ánh sao rất đẹp, muốn lên xem thử không?"
Lục tổng bình thường dùng bữa ở nhà hàng này tuy cũng có phòng bao cố định, hơn nữa chi phí phòng bao không thấp, nhưng Lục tổng rõ ràng là người khá kín đáo, không thích cảm giác bốn bề thông thoáng, ngược lại thích không gian dùng bữa yên tĩnh không bị làm phiền.
Không gian dùng bữa ngoài trời trên tầng thượng tuy vô cùng lãng mạn, nhưng lại không riêng tư, cho nên trước nay đều không nằm trong phạm vi lựa chọn của Lục tổng.
Ai mà ngờ bây giờ Lục tổng lại vì một cô gái mà chịu phá vỡ thông lệ của mình chứ?
Khoan đã, cô gái kia hình như vừa mới gọi Lục tổng là "bạn trai"? Lục tổng vậy mà cũng không phản bác.
Cho, cho nên... Lục tổng bây giờ là cây vạn tuế nở hoa? Có bạn gái rồi ư? Đây là tin tức khó tin nhất mà anh ta nghe được từ khi làm nghề này!