Hình như nhiệm vụ hệ thống giao cho cô cũng không tệ lắm thì phải?
Tuy rằng công lược nhân vật phản diện sẽ tốn không ít tâm tư, nhưng nếu phản diện ai nấy đều đẹp trai như vậy thì hình như cô chẳng thiệt thòi gì, ngược lại còn có lợi ấy chứ?
Nếu không phải biết trước Lục Tây Từ mắc chứng nghiện tiếp xúc thì trông anh hoàn toàn giống như một người đàn ông rất bình thường, lại còn là kiểu người trông khó gần, nhưng lại vô cùng cưng chiều bạn gái.
Nhưng nghĩ đến những biểu hiện tàn nhẫn của nhân vật phản diện trong nguyên tác, Tô Vãn lại kìm lại những suy nghĩ có chút bay bổng của mình.
Người đàn ông này bề ngoài thì thuận theo cô, nhưng thực tế lại có chút khó dò, nói không chừng đang ủ mưu gì đó, những hành động vừa rồi của cô chẳng qua chỉ là muốn thăm dò giới hạn của anh, lại không ngờ người đàn ông này lại hoàn toàn làm theo, còn ẩn ẩn có ý thăm dò cô.
Cô phải nói một tiếng quả không hổ là phản diện sao? Dám làm dám chịu, cần thiết còn có thể hi sinh nhan sắc vì muốn tìm hiểu xem rốt cuộc cô muốn làm gì?
Đây không phải là nhân vật nam chính bình thường có thể so sánh được.
Thôi vậy, cứ coi như cô chiếm được món hời không công đi, những chuyện khác đừng nghĩ nhiều, chẳng phải chỉ là đóng vai một nhân vật đỏng đảnh thôi sao? Ảnh hậu Tô có tố chất hơn người, chắc chắn sẽ không bị ai lay chuyển, Lục Tây Từ có chết cũng đoán không ra nguyên nhân cô làm vậy chỉ là muốn chữa khỏi căn bệnh khó nói của anh.
Nghĩ như vậy, cô làm như vậy chẳng phải là vì tốt cho anh sao? Lúc mới đầu Tô Vãn còn cảm thấy có phải là mình làm hơi quá rồi không, nhưng bây giờ lại không thấy vậy nữa.
Cô đây là đang chữa bệnh cho Lục Tây Từ đấy! Anh không cảm ơn cô thì thôi, cô đỏng đảnh một chút thì sao chứ?
Tô Vãn lập tức cảm thấy tự tin hơn, cô chớp mắt, dựa vào ghế, nói với Lục Tây Từ: "Em mệt rồi, anh lái xe chậm một chút, em muốn nghỉ ngơi một lát, lúc tỉnh dậy em hy vọng xe đang dừng ở ngoài nhà hàng One Night."
Nói xong cũng không để Lục Tây Từ có phản ứng gì, trực tiếp nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Chữa khỏi bệnh cho anh rồi cô sẽ chạy, ai quản cái gã đàn ông thối tha kia nghĩ gì?
Lục Tây Từ nhìn khuôn mặt ngủ say xinh đẹp của cô qua gương chiếu hậu, mím đôi môi mỏng.
Anh cũng không biết tại sao mình lại nguyện ý chơi trò "bạn trai" như vậy với Tô Vãn, chiếc nhẫn kia tuy quan trọng, nhưng cũng không đến mức khiến anh phải thuận theo Tô Vãn như vậy, anh có thể mặc kệ Tô Vãn làm càn, một mặt là để làm rõ mục đích của cô gái này, mặt khác...
Anh quả thật rất ít khi thấy cô gái nào to gan lớn mật như vậy, điều này hiếm khi khiến anh cảm thấy mình là một người bình thường, dường như trong mắt Tô Vãn hình như anh thật sự là bạn trai cô.
Cho nên, trong tiền đề không ảnh hưởng đến những chuyện khác, anh không ngại chơi với cô một chút.
Chẳng qua chỉ là một cô gái có chút thú vị mà thôi...
Ánh mắt anh u tối, nhìn Tô Vãn qua gương chiếu hậu, ngay cả chính anh cũng không phát hiện trong ánh mắt mình ẩn chứa sự tập trung và cả... sự rung động mà chính anh cũng không biết.
Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, Lục Tây Từ liền dần cảm thấy cơ thể mình có chút không ổn.
Cảm giác mềm mại của cơ thể Tô Vãn khi áp vào ngực anh vẫn vương vấn mãi, cảm giác làn da mềm mại khi tiếp xúc gần gũi vừa rồi dường như vẫn còn lưu lại trên da anh.
Hơi thở ngọt ngào anh ngửi thấy khi ôm cô xâm chiếm các giác quan đang lung lay của anh, thậm chí anh còn cảm thấy cả khoang xe dần dần tràn ngập mùi hương trên người cô.
Yết hầu Lục Tây Từ bất giác trượt lên xuống.
Làn da mềm mại trên người cô, lớp phấn mỏng nhạt nhòa trên má, tất cả đều chứng minh căn bệnh khó nói trên người anh đang cuộn trào muốn gào thét.
Mà Tô Vãn đang ngủ ở phía sau ghế xe lúc này lại hoàn toàn không hay biết gì.
Người đàn ông mà cô cho là phản diện này thực tế lại là một con thú dữ có thể che giấu tất cả cảm xúc của mình.
Yên tĩnh mà chết chóc.
Lục Tây Từ khép mắt lại, giơ tay mở cửa sổ xe phía trước để gió lạnh thổi vào, cảm giác bồn chồn khó hiểu trong cơ thể bị anh cưỡng ép đè xuống.
Khi Tô Vãn tỉnh lại thì Lục Tây Từ đã xuống xe.
Cô ngủ một giấc khá lâu, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen, cô lấy điện thoại ra xem, đã gần sáu giờ tối, cô cảm thấy có chút kỳ lạ, Lục Tây Từ không gọi cô dậy, mà lại để cô ngủ?
Thôi không nghĩ nữa, khó khăn lắm mới khôi phục được chút tinh thần, cô lười biếng ngáp một cái, mở cửa xe bước xuống.
Xe được Lục Tây Từ đỗ ở bãi đậu xe bên ngoài nhà hàng, dưới ánh đèn mờ ảo, đầu ngón tay Lục Tây Từ đang kẹp một đốm lửa nhỏ.