“Ngày mai em còn phải gặp người khác! Ăn luôn cả son môi rồi, dù son không phải độc nhưng cũng không nên ăn chứ?”
“Còn nữa, lúc nãy anh đè lên em làm em đau muốn chết!”
Lần đầu tiên Lục Tây Từ cảm thấy cô gái này lúc bướng bỉnh lên lại có chút... đáng yêu.
Son môi đúng là không nên ăn nhiều thật. Khóe môi Tô Vãn vì nụ hôn mạnh bạo vừa rồi mà phủ một lớp đỏ hồng mờ nhạt, tựa như vệt màu hoa hồng lặng lẽ nở ra bên mép, mùi ngọt nhẹ của son dường như vẫn còn đọng lại trong miệng anh.
“… Là lỗi của tôi.” Lục Tây Từ hiếm khi cúi đầu, chủ động thừa nhận mình sai.
Tô Vãn không cảm thấy Lục Tây Từ lợi dụng cô, dù sao vừa rồi cô cũng... khá là hưởng thụ. Chỉ là hôn hơi lâu nên có phần chán.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất là thanh trạng thái chữa lành tâm lý mà lâu rồi chẳng nhúc nhích lại bất ngờ tăng vọt lên 60%!
Nghĩ lại thì chỉ cần hôn thêm vài lần nữa là có thể chữa lành cho Lục Tây Từ rồi!
Vậy là cô có thể hoàn thành nhiệm vụ, vẫy tay chào tạm biệt thế giới này!
Cả trai đẹp lẫn phần thưởng chữa lành, cô đều có thể ôm hết về, thế thì còn cần gì xe đạp nữa?
Tô Vãn liếʍ môi một cái, nghiêm túc nhìn Lục Tây Từ nói: “Sau này nếu anh muốn thì nhớ nói trước một tiếng, để em còn chuẩn bị.”
“Anh cứ lao tới như vậy, muốn hù chết người ta à?”
Hay thật, đúng là anh đã đánh giá thấp cô gái này.
Ban đầu anh cứ nghĩ cô chỉ mạnh miệng, mồm mép nói thích trai đẹp chẳng qua là cái cớ để tiếp cận anh, chắc chắn là có mục đích khác.
Nhưng qua điều tra và mấy thông tin thu thập được thì Tô Vãn này đúng thật là kẻ mê trai đẹp đến tận xương tủy. Không thế thì sao lần nào tới hội sở cũng phải chọn cả đống mười bảy, mười tám thiếu gia?
Lục Tây Từ càng nghĩ thì mặt càng đen lại. Chẳng lẽ cô thực sự tiếp cận anh chỉ vì ngoại hình?
Nghĩ vậy, anh bỗng thấy suy nghĩ vừa rồi của mình thật buồn cười. Anh đã tưởng Tô Vãn sẽ vì bị anh hôn mà cảm thấy tủi thân?
Giờ nhìn lại, ai chiếm lợi của ai còn chưa chắc!
Phải nói rằng ý nghĩ của Lục đại phản diện lúc này... một cách kỳ quặc lại trùng khớp hoàn toàn với Tô Vãn.
Nghĩ đến chuyện đó, lại nhớ tới những lần nghe Tô Vãn cùng đám bạn xấu ở hội sở gọi thiếu gia đến chơi đùa, Lục Tây Từ bỗng dưng cảm thấy mình bị... thiệt?
Anh nhìn cô gái trước mặt đang tiếp tục làu bàu chê cái này không được, cái kia quá thô lỗ, rồi nào là sau này phải đặt ra ba điều quy định này nọ, đầu anh bắt đầu đau.
Thế là anh túm lấy cô gái phiền phức này, trong ánh mắt ngạc nhiên của cô, nghiến răng nói rõ từng chữ: “Tôi chỉ nói một lần.”
Tô Vãn thấy anh nghiêm mặt liền hỏi lại: “Gì cơ?”
“Nếu tôi thấy em lôi lôi kéo kéo với đàn ông khác thì đừng trách tôi làm mấy chuyện em không thích.” Tên phản diện buông lời đe dọa, giọng điệu âm trầm lạnh lẽo.
Bảo Tô Vãn không sợ chút nào thì cũng không đúng. Dù sao trong nguyên tác, phản diện này chẳng phải loại người chính trực gì cho cam, chỉ cần sơ sẩy là có thể bị anh tống sang châu Phi đào vàng cũng không chừng.
Nhưng cô vốn không phải người thuộc thế giới này, nên lời đe dọa như vậy với cô mà nói vẫn chưa đủ độ. Tuy nhiên cô cũng rất rõ mục đích mình đến đây là gì, dĩ nhiên sẽ không dại gì mà mạo hiểm chọc giận Lục Tây Từ chỉ để tiếp cận những người đàn ông khác.
Huống hồ trên đời này còn mấy ai đẹp trai được như anh nữa chứ?
Quả là cô vớ được món hời to, nên cô chẳng buồn để tâm mấy câu đe dọa vặt vãnh thế này.
Cô nhìn anh, nở nụ cười tươi như hoa, rồi nhân lúc phát hiện tai anh hơi đỏ lên liền nhanh tay bẹo một cái rồi tỉnh bơ nói: “Anh đẹp trai thế này thì em còn nhìn trúng ai được nữa?”
“Lục Tây Từ, có lẽ anh vẫn chưa biết mình có sức hút thế nào đâu nhỉ?”
Dưới bàn tay cô, vành tai anh càng lúc càng đỏ.
Sắc mặt Lục Tây Từ hơi gượng gạo, có vẻ đang cố nhịn điều gì đó.
Tô Vãn khẽ cười, người đàn ông này trong truyện là kẻ chuyên phá hoại tình cảm nam nữ chính, là trở ngại lớn nhất trong sự nghiệp của nam chính, thế mà giờ đứng trước mặt cô lại có phần... ngây ngô đáng yêu.
Thật ra nếu không phải vì cô không thuộc về thế giới này thì Lục Tây Từ đúng chuẩn kiểu đàn ông mà cô thích.
“Chứ anh nghĩ vì sao em lại dùng chiếc nhẫn đắt đỏ thế kia để mua một tháng của anh?”
“Nghĩ lại đúng là hơi xa xỉ... Nếu quy đổi ra tiền thì kiểu gì cũng cỡ cả một tỷ.”
Mỗi lần cô nói một câu là vành tai anh lại đỏ thêm một chút.
Nói đến mấy câu liền, Lục Tây Từ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đứng dậy, cố giữ vẻ điềm đạm để kéo tai mình ra khỏi tay cô.
Nếu còn tiếp tục bị véo nữa thì anh không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì mất.