Sắc mặt đại phu nhân lạnh xuống: "Lá gan ngươi to thật!"
Uyển Nhược giật mình, vội vàng lắc đầu: "Ta, ta không biết hắn là quý khách của phủ, ta cứ ngỡ là trộm. Lúc nãy ta thấy hắn lén lút vào Thính Thủy Hiên, còn muốn từ Thính Thủy Hiên tiến vào viện của tam phu nhân...”
Thính Thủy Hiên là thư phòng của Thụy ca nhi, nhưng Thụy ca nhi ham chơi, chẳng bao giờ chịu chuyên tâm đọc sách. Vì vậy tam phu nhân cố ý cho mở một cửa nách thông sang Ngô Đồng Hiên của bà ta để bất cứ lúc nào có thể thuận tiện qua xem nhi tử có thật sự chăm chỉ học hành hay không.
Uyển Nhược quỳ trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy ấm ức: "Hôm nay trong yến hội khó tránh khỏi có kẻ trộm nhân lúc hỗn loạn mà lẻn vào phủ, ý đồ gây rối. Ta tận mắt thấy hắn lén lút muốn vào Ngô Đồng Hiên, vậy mà hắn lại lớn tiếng nói là được tam phu nhân cho phép. Trong lúc cấp bách, ta đành coi hắn là kẻ gian, liền gọi người đến bắt lại."
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người trong sảnh lập tức biến đổi.
Ánh mắt đại phu nhân khẽ lóe lên, nhìn về phía Viên Triệu, trong mắt không khỏi mang theo vài phần khác thường.
Viên Triệu lén lút muốn vào sân của tam phu nhân ư? Hắn vốn giàu có bạc triệu, dĩ nhiên không phải vì tiền tài, vậy chỉ có thể là vì tư tình!
Uyển Nhược vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ, tiếp tục nói: "May mà nô tài của tam phu nhân là Trang ma ma và Thúy Phượng cũng có mặt gần đó. Ta vừa hô bắt trộm, các nàng là những người đầu tiên xông vào. Nếu đại phu nhân không tin thì có thể hỏi bọn họ!"
Trang ma ma cùng Thúy Phượng giật nảy mình, trăm lần không ngờ nha đầu này chỉ vài câu đã đẩy bọn họ vào chảo lửa!
Giờ bọn họ có thể nói gì đây?
Nói thật sao? Nói rằng tam phu nhân đã bán Uyển Nhược cho Viên Triệu, còn sai bọn họ ở đây canh chừng, đợi Viên Triệu đưa Uyển Nhược lên giường?
Nếu nói ra thì bọn họ không bị đánh chết mới là lạ!
Đại phu nhân nhìn chằm chằm Trang ma ma, giọng lạnh lùng: “Ngươi là lão ma ma hầu cận bên cạnh tam phu nhân, tại sao không ở bên bà ta hầu hạ, mà lại xuất hiện ở đây?”
Trang ma ma lảng tránh ánh mắt, ấp úng: “Hôm, hôm nay nô tài cảm thấy trong người không khỏe, nên không đi hầu hạ…”
Lời này đến quỷ cũng không tin! Lão bà tử này sắc mặt hồng hào, khí sắc còn có thể gϊếŧ trâu, làm gì có chuyện thân thể không khỏe?
Viên Triệu đường đường là nam khách, lại vô duyên vô cớ xuất hiện gần Ngô Đồng Hiên, còn muốn lén lút vào sân của tam phu nhân. Đúng lúc đó nô tài tâm phúc của tam phu nhân cũng có mặt gần đó, chẳng phải quá trùng hợp sao? Ai dám chắc họ không phải đến tiếp ứng gian phu!
Viên Triệu cuối cùng cũng hoàn hồn, tức giận đến mức bật dậy khỏi giường: “Ngươi, con tiện nhân này! Dám ăn nói lung tung! Lão tử muốn vào sân của tam phu nhân khi nào? Sao lão tử có thể nhìn trúng bà thím trung niên Trương thị kia?!”
Nhưng lời vừa dứt, từ trong ngực hắn bỗng lăn ra một túi thơm, rơi xuống đất.
Uyển Nhược vừa nhìn thấy liền trợn to hai mắt kinh hãi: “Túi thơm này… chẳng phải của tam phu nhân sao?”
Viên Triệu sững người, hoàn toàn không biết tại sao trên người mình lại có thứ này.
Sắc mặt đại phu nhân đã khó coi đến cực điểm, giọng lạnh lùng: “Ngươi xác định đây là của tam phu nhân chứ?”
Uyển Nhược vội vàng đáp: “Bởi vì túi thơm của tam phu nhân đều do ta làm. Tam phu nhân thường than ngủ không ngon nên ta luôn chuẩn bị túi thơm dược liệu cho bà ấy. Bên trong đều có phối thuốc cùng hoa khô, thêu thùa trên túi thơm cũng do ta làm, tất nhiên là ta nhận ra.”
Phụ thân Uyển Nhược vốn kinh doanh dược liệu, từ nhỏ nàng đã quen thuộc với dược thảo. Sau khi vào Tạ gia, mỗi ngày nàng đều làm dược thiện cho lão phu nhân, thậm chí còn làm túi thuốc.
Mọi người trong Tạ gia đều biết biểu cô nương này không chỉ khéo tay, mà túi thuốc nàng làm còn có thể an thần, đuổi muỗi, hỗ trợ giấc ngủ. Tính tình nàng lại dễ chịu, ai nhờ cũng giúp.
Tam phu nhân luôn coi nàng như nha hoàn sai bảo, tự nhiên cũng thường xuyên sai nàng làm thứ này thứ kia.
Cái túi thơm này vốn dĩ nàng làm để đưa cho tam phu nhân.
Uyển Nhược cung kính nói: “Tam phu nhân đặc biệt yêu thích mẫu đơn, mỗi lần làm túi thơm ta đều phải thêu mẫu đơn lên đó.”
Lúc này, túi thơm vừa rơi ra trên mặt đất kia rõ ràng thêu một đóa mẫu đơn rực rỡ!
Chứng cứ rành rành!
Sắc mặt đại phu nhân khó coi đến tột cùng, vạn lần không ngờ tam phu nhân lại to gan lớn mật làm ra loại chuyện này!
Nếu hôm nay chuyện này truyền ra ngoài, Tạ gia sẽ mất hết mặt mũi!
“Ngươi…đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi dám ăn nói bừa bãi, ta gϊếŧ ngươi!” Viên Triệu giận dữ, từ trên giường lao xuống định xé xác Uyển Nhược.
Nhưng hắn ta vừa mới bước xuống liền lảo đảo ngã nhào xuống đất, vô cùng chật vật.