Sau Khi Biểu Cô Nương Xuất Giá, Bị Quyền Thần Điên Phê Cường Đoạt

Chương 20

Uyển Nhược sợ hãi lùi về sau.

Đại phu nhân lạnh mặt ra lệnh: "Người đâu, mau đưa lão gia ra ngoài, lặng lẽ thôi, đừng để hắn la hét làm kinh động người khác. Trúc Thanh, ngươi đi mời tam phu nhân qua đây."

Bà ngừng một chút rồi tiếp tục dặn dò: "Cũng cử người đến tiền viện báo cho tam gia một tiếng."

Dù gì đây cũng là chuyện trong tam phòng, tam phu nhân làm ra việc xấu xa thế này, dĩ nhiên tam gia phải đích thân xử lý.

Uyển Nhược cụp mắt, không để lộ cảm xúc.

Viên lão gia bị bịt miệng rồi đưa đi, đại phu nhân quét mắt nhìn căn phòng dơ bẩn, cau mày ghét bỏ, sau đó xoay người rời đi.

Trước khi đi, bà liếc Uyển Nhược một cái: "Ngươi theo ta."

Uyển Nhược gật đầu, đi theo.

Ra khỏi Thính Thủy Hiên, đại phu nhân mới lạnh giọng cảnh cáo: "Chuyện hôm nay một chữ cũng không được nói ra ngoài. Nếu ta nghe thấy bất cứ lời đồn đại nào thì ta sẽ không tha cho ngươi và đệ đệ của ngươi."

Uyển Nhược cúi đầu đáp: "Đại phu nhân yên tâm, ta chẳng thấy gì cả."

Đại phu nhân nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của nàng, trong lòng mới yên tâm đôi chút: "Đừng có học dì ngươi, làm ra những chuyện bẩn thỉu không ra thể thống gì."

Lông mi Uyển Nhược khẽ run, nàng cúi mắt: "Vâng."

Đại phu nhân không muốn nấn ná lâu hơn, lập tức rời đi.

Nhưng Uyển Nhược không đi ngay mà dừng lại bên ngoài Ngô Đồng Hiên. Không bao lâu sau, nàng thấy tam lão gia nổi giận đùng đùng quay về, hùng hổ xông vào trong.

Chẳng mấy chốc, tam phu nhân cũng trở lại.

Hiển nhiên bà ta còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, bực dọc hỏi bà tử dẫn đường: "Rốt cuộc có chuyện gì mà phải gọi ta về ngay lúc này? Bên hầu phủ Vĩnh Xương còn đang cần ta tiếp khách..."

Lời còn chưa dứt, bà ta bỗng thấy Uyển Nhược đứng cách đó không xa.

Là Hứa Uyển Nhược không hề sứt mẻ chút nào.

Sắc mặt tam phu nhân cứng đờ: "Ngươi, sao ngươi lại ở đây?"

Bà ta vội vàng đưa mắt nhìn quanh, phát hiện cửa Thính Thủy Hiên đang mở rộng, còn Viên Triệu chẳng thấy đâu, lòng bỗng chốc hoảng loạn.

Uyển Nhược mỉm cười, lời nói mơ hồ khó đoán: "Chẳng phải dì bảo ta đến sao?"

Tam phu nhân còn định hỏi thêm, nhưng bị bà tử bên cạnh cắt ngang: "Tam phu nhân, mau vào trong đi, tam gia đang chờ."

Tam phu nhân không tiện hỏi thêm, chỉ có thể hung hăng trừng Uyển Nhược một cái rồi vội vàng bước vào.

Vừa lúc đó, Tố Nguyệt cũng tất tả chạy đến.

"Tiểu thư! Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nàng ấy vừa tìm khắp nơi không thấy Uyển Nhược, hỏi ra mới biết nàng ở Ngô Đồng Hiên, sợ tam phu nhân lại gây khó dễ nên cuống cuồng chạy đến.

Uyển Nhược hỏi: "A Cẩn đâu?"

"Tiểu công tử ư? Cậu ấy đang ở nhà đọc sách, không ra ngoài." Tố Nguyệt ngẩn ra.

Uyển Nhược nhẹ nhàng thở phào: "Vậy thì tốt."

Là nàng quá lo lắng rồi. Rõ ràng đã dặn A Cẩn hôm nay không được ra ngoài, chỉ ở nhà học bài, mà A Cẩn luôn ngoan ngoãn, chắc chắn không chạy lung tung.

Tố Nguyệt sốt ruột: "Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt Uyển Nhược lạnh đi: "Tam phu nhân dùng A Cẩn để dụ ta đến đây, định bán ta cho Viên Triệu."

Tố Nguyệt tức khắc biến sắc: "Cái gì?! Vậy tiểu thư..."

Uyển Nhược lấy ra một gói thuốc nhỏ từ trong tay áo: "Ta có mang theo thuốc bên người, hắn không làm gì được ta."

Từ lúc học chữ, nàng đã bắt đầu học nhận biết dược liệu. Lớn lên giữa đống thảo dược, pha chế thứ thuốc này chẳng phải chuyện khó.

Từ sau khi trong nhà gặp biến cố, không lúc nào nàng thấy an toàn nên luôn mang theo thuốc phòng thân.

Thứ thuốc này chỉ cần dính vào mắt sẽ gây đau rát đến mức không thể nhìn thấy, mất hoàn toàn khả năng hành động, ít nhất ba đến năm ngày mới hồi phục.

Khi đó nàng cố tình tỏ ra yếu đuối để Viên Triệu mất cảnh giác, tưởng rằng nàng không có khả năng phản kháng, rồi nhân lúc hắn đến gần liền ra tay quyết đoán.

Tố Nguyệt hoảng hốt hỏi: "Tam phu nhân thì sao?"

Uyển Nhược khẽ lắc đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa lớn của Ngô Đồng Hiên.

Chẳng bao lâu sau, một tiếng bạt tai giòn giã vang lên, tam lão gia giận dữ quát: "Tiện nhân!"

Tố Nguyệt sợ đến ngây người: "Đây, đây là..."

Uyển Nhược nhếch môi cười: "Đi thôi, yến tiệc đã bắt đầu, chúng ta cũng nên qua đó rồi."

Tố Nguyệt ngẩn ra: "Vâng."

Yến tiệc được tổ chức trên một đài thanh mát bên ngoài vườn đào.

Uyển Nhược đến nơi, tìm một góc khuất ngồi xuống.

Tạ Tú Lâm vội vàng kéo nàng hỏi: "Ta nghe nói hậu viện có kẻ trộm, lại còn do tỷ bắt được, tỷ có bị thương không?"

Uyển Nhược cười nhạt: "Không sao, ta vừa hô lên liền có người đến bắt ngay."

"Gan tỷ lớn quá! Sao dám kêu to chứ? Phải tránh xa mới đúng, lỡ bị bắt thì biết làm sao?"

Uyển Nhược nắm tay nàng ấy: "Ta không sao mà."

Từ xa trong rừng có một nam nhân dáng vẻ lo lắng đứng nhìn, chính là Lâm Hàm.

Uyển Nhược khẽ siết tay Tạ Tú Lâm: "Ta đi thay y phục, lát nữa sẽ quay lại."