Nàng lảo đảo lùi lại, giọng cầu khẩn: "Xin ngài... tha cho ta..."
Viên Triệu càng thấy hưng phấn, từng bước áp sát, vừa cười vừa dụ dỗ: "Mỹ nhân ngoan, nàng theo ta đi, hầu hạ ta chu đáo thì ta sẽ không ruồng bỏ nàng, còn đưa nàng về nhà, nhận làm tiểu thϊếp, ngày ngày ân sủng."
Uyển Nhược đã lùi sát vào cửa viện, không còn đường lui, tuyệt vọng đứng đó, không còn động tĩnh.
Viên Triệu tưởng rằng nàng đã mềm lòng, trong lòng càng thêm đắc ý. Ả tiện nhân này còn nói gì mà tính tình cứng rắn, bảo hắn ta đừng mềm lòng khi dùng vũ lực! Xem ra chẳng qua cũng chỉ là một kẻ yếu đuối không có chỗ dựa!
"Ngoan nào, đừng buồn nữa, gia sẽ khiến nàng sung sướиɠ..."
Viên Triệu cười đê tiện, đưa tay định ôm lấy nàng.
Nhưng đúng lúc này, Uyển Nhược đột nhiên vung tay, một nắm bột thuốc bay thẳng vào mặt hắn ta!
"A a a!"
Viên Triệu hét thảm, dùng hai tay ôm lấy mắt, đau đớn lăn lộn.
Bột thuốc bỏng rát khiến mắt hắn ta đau như bị dao cứa, gần như muốn móc cả tròng mắt ra.
Không chút chần chừ, Uyển Nhược nhặt một tảng đá lớn trên mặt đất, tiến lên phía sau hắn ta, giơ cao rồi nện mạnh xuống đầu hắn ta!
"A a!" Viên Triệu lại gào lên một tiếng, cả người ngã sấp xuống, máu từ đầu hắn ta chảy tràn ra nhuộm đỏ cỏ bên hồ.
Uyển Nhược ném tảng đá xuống, rút từ tay áo ra một chiếc túi hương rồi nhét vào lòng hắn ta.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng hét thảm liền hoảng sợ.
"Lão gia có sao không?" Một nha hoàn run rẩy hỏi.
Bà tử bên cạnh quát lớn: "Ngu ngốc! Còn không mau mở cửa! Nếu lão gia xảy ra chuyện thì tam phu nhân sẽ không tha cho chúng ta!"
Hai người hấp tấp mở khóa, đẩy cửa xông vào, chỉ thấy Viên Triệu đầy máu nằm lăn lộn, còn Uyển Nhược thì lạnh lùng đứng bên cạnh.
Cả hai người sợ đến trắng bệch, tiểu nha hoàn thét chói tai.
Bà tử kia lập tức chỉ vào Uyển Nhược, mắng lớn: "Con tiện nhân to gan! Ngươi dám đánh lão gia thành ra thế này?!"
Uyển Nhược bất chợt cong môi cười, nụ cười có phần quỷ dị.
Hai người kia bị nụ cười ấy làm cho phát hoảng, còn đang sững sờ thì chợt thấy Uyển Nhược lao ra ngoài, lớn tiếng hô hoán: "Có ai không! Bắt trộm! Có trộm!"
Tiểu nha hoàn và bà tử không kịp ngăn lại, trơ mắt nhìn nàng vừa kêu được hai tiếng đã thực sự gọi người tới.
Chẳng mấy chốc, một đám gia đinh cầm gậy gộc xông đến bắt trộm.
"Tên trộm đâu?!"
Uyển Nhược chỉ xuống đất, đám gia đinh lập tức lao lên, vung gậy đánh tới tấp rồi nhanh chóng nhét người vào bao tải.
Bà tử ban nãy bị đám đông chen ra ngoài, lúc này trông thấy Viên lão gia bị đánh thì hoảng sợ đến mức quên cả mọi thứ, vội hét lớn: "Dừng tay! Mau dừng tay! Đây là quý khách của phủ!"
Đám gia đinh đang đánh hăng say chợt khựng lại, đồng loạt ngây người.
Trong vườn hoa đào.
Tiệc rượu đã khai tiệc, tiếng nhạc tấu lên trong trẻo, du dương. Tam phu nhân đang vây quanh phu nhân Vĩnh Xương Hầu để lấy lòng, nhị phu nhân bận rộn tiếp đãi khách khứa, đại phu nhân thì trò chuyện cùng Giang Tuyết Quân, khung cảnh hòa thuận vui vẻ.
Đúng lúc này một tiểu nha hoàn vội vã bước tới, ghé vào tai đại phu nhân nói nhỏ vài câu.
Sắc mặt đại phu nhân lập tức thay đổi, hạ giọng hỏi: "Thật sự là Viên Triệu?"
"Vâng, hiện giờ người đang ở Thính Thủy Hiên…"
"Ta đi xem." Đại phu nhân vội đứng dậy.
Hôm nay là một ngày trọng đại, nếu xảy ra chuyện gì thì e rằng khó lòng thu xếp ổn thỏa.
"Bá mẫu, có chuyện gì vậy?" Giang Tuyết Quân ngạc nhiên hỏi.
Đại phu nhân mỉm cười: "Không có gì, chỉ là bọn trẻ nghịch ngợm gây chút rắc rối, ta đi xem sao, con cứ ngồi đi."
Chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, đương nhiên đại phu nhân không thể nói thẳng.
Giang Tuyết Quân nhận thấy có điều bất thường, nhưng vẫn gật đầu: "Vậy bá mẫu mau đi đi."
Đại phu nhân vội vàng rời đi.
Khi đến Thính Thủy Hiên, Viên Triệu đã được đưa vào phòng, nha hoàn đang dùng khăn băng bó cầm máu trên đầu hắn, đôi mắt sưng đỏ, máu chảy đầm đìa, trông vô cùng thê thảm.
"Đau! Đau chết mất! Tiện nhân! Tiện nhân! Ta phải gϊếŧ ngươi! Mau lôi con tiện nhân đó ra đây đánh chết cho ta! A! Đau quá! Đại phu đâu? Đại phu chết ở đâu rồi? Một lũ khốn kiếp, không ai được yên thân hết!"
Đại phu nhân vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng Viên Triệu la hét chửi bới, mày nhíu chặt lại.
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Đại phu nhân quát lớn.
Đám nô tài trong phòng hoảng sợ, lập tức quỳ rạp xuống đất, không dám thở mạnh.
Viên Triệu vừa trông thấy bà thì càng tức giận gầm lên: "Đây chính là cách tiếp đãi khách của quý phủ các người sao?! Dám dung túng tiện tỳ này đánh ta ra nông nỗi này! Nếu ngươi không gϊếŧ ả để ta hả giận, ta tuyệt đối không bỏ qua!"
Viên Triệu giận dữ chỉ vào Uyển Nhược đang đứng bên cạnh.
Lúc này đại phu nhân mới nhìn sang Uyển Nhược, vị biểu cô nương vẫn luôn bị mọi người xem nhẹ.