Chờ đến khi nàng đi xa, hắn lại âm thầm hối hận vì không gọi nàng lại.
Đang tiếc nuối, hắn chợt cúi đầu, nhìn thấy một chiếc túi hương rơi trên đất.
Hắn vội nhặt lên, phát hiện trên túi thêu một đóa sơn trà tinh xảo, phảng phất mùi thuốc thơm nhè nhẹ, hẳn là do nàng vô ý làm rơi.
Hắn như nhặt được trân bảo, ngắm nghía rồi cẩn thận cất vào trong tay áo, thầm nghĩ nếu có cơ hội thì nhất định phải tự tay trả lại cho nàng.
Uyển Nhược bước ra khỏi rừng đào, bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều, trong lòng cẩn thận suy tính.
Lâm Hàm vận một bộ lam sam bình thường, tóc chỉ vấn đơn giản bằng một dải vải thô, cổ tay áo thậm chí còn có vết sờn rách, đủ thấy gia cảnh bần hàn.
Hắn hành lễ đúng mực, cử chỉ quy củ, không nhìn chằm chằm vào nàng, còn chú ý giữ khoảng cách. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ thấy không phải kẻ lỗ mãng, lại có phong thái của bậc quân tử.
Hắn vẫn là một cử nhân, tuy chưa có chức quan nhưng cũng đã có công danh. Sĩ, nông, công, thương, như vậy cũng đủ để áp đảo Hứa gia một bậc.
Uyển Nhược khẽ nhếch môi, chính là hắn.
Bỗng một tiểu nha hoàn hớt hải chạy tới: “Biểu cô nương! Không hay rồi!”
Uyển Nhược khựng bước: “Chuyện gì vậy?”
Tiểu nha hoàn sốt ruột nói: “Vừa rồi biểu thiếu gia nô đùa bên hồ, không cẩn thận rơi xuống nước!”
Sắc mặt Uyển Nhược lập tức biến đổi: “Hắn rơi xuống đâu? Đã cứu lên chưa?!”
“Ở Thính Thủy Hiên, đã được cứu lên rồi, nhưng có vẻ đã chậm một bước, giờ vẫn còn hôn mê…”
Uyển Nhược hoảng hốt, vội ném giỏ xuống, lao nhanh ra ngoài.
Công tử nhà họ Tạ bình thường đều học ở tộc học, nửa tháng mới trở về một lần. Dù vậy, mỗi người cũng có thư phòng riêng của mình.
Thính Thủy Hiên chính là thư phòng của nhi tử tam phu nhân là Nhụy ca nhi. A Cẩn nói là cùng học ở tộc học với Nhụy ca nhi, nhưng thực chất chỉ là làm thư đồng cho hắn. Nếu Nhụy ca nhi đọc sách ở Thính Thủy Hiên thì A Cẩn cũng phải ở đó hầu bút mực.
Khi đến trước cửa Thính Thủy Hiên, Uyển Nhược thoáng dừng bước, lòng chợt dâng lên chút nghi hoặc, nơi này sao lại yên ắng đến thế?
Dù nàng và A Cẩn đều là người tá túc trong phủ họ Tạ, không được coi trọng, nhưng dù sao người đã rơi xuống nước, cũng có người đến báo cho nàng, lẽ ra hẳn phải có người kêu cứu mới đúng.
Nhưng nàng không dám chủ quan, lỡ đâu A Cẩn thật sự bị ai đó bỏ mặc ở đây thì sao?
Không thể chần chừ, nàng vội vàng chạy vào trong.
Thính Thủy Hiên không lớn, chỉ là một tiểu viện nằm bên hồ nước, bình thường ít có ai lui tới, chỉ khi có khách nhân muốn lưu trú mới được dọn dẹp.
"A Cẩn!"
Nàng chạy đến bên hồ, nhưng nhìn xuống chỉ thấy mặt nước tĩnh lặng, không một bóng người.
Nàng sững sờ trong giây lát, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "rầm", cửa viện phía sau đã bị đóng sầm lại.
"Ồ, trong phủ này còn có một nha hoàn xinh đẹp thế này ư?"
Một nam nhân trung niên bụng phệ từ trong phòng bước ra, vừa xoa cằm vừa háo sắc nhìn nàng, ánh mắt lướt qua từ đầu đến chân nàng không biết bao nhiêu lần. Hai con mắt ti hí phát sáng, tựa như muốn dán chặt vào nàng.
Sắc mặt Uyển Nhược lập tức thay đổi, nhận ra ngay mình đã trúng kế.
"Ta không phải nha hoàn trong phủ."
Uyển Nhược lạnh giọng phủ nhận, quay người muốn rời đi, nhưng kéo cửa mãi vẫn không động đậy, bên ngoài còn truyền đến tiếng khóa cửa rung động.
"Mỹ nhân, đừng đi vội. Bản gia ta rất biết thương hương tiếc ngọc, hôm nay nàng có phúc rồi. Đi theo Viên Triệu ta thì nửa đời sau của nàng sẽ được ăn ngon mặc đẹp, ta nhận nàng làm tiểu thϊếp thứ mười một, chắc chắn sẽ cưng chiều nàng hết mực."
Nam nhân nọ thô tục liếʍ môi, từng bước ép sát nàng.
Uyển Nhược quay phắt lại, trừng mắt nhìn hắn ta, lạnh cả người. Viên Triệu?! Hắn chính là người mà tam phu nhân muốn mai mối cho nàng?!
Thì ra bọn họ đã không thể chờ thêm được nữa, đến mức dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy!
"Ta không có hứng thú." Khuôn mặt nàng hoàn toàn lạnh lẽo, "Đây là phủ họ Tạ, ngươi dám làm loạn trên địa bàn của họ, không sợ bị nhà họ Tạ trừng trị sao? Ta nhắc cho ngươi nhớ, tam phu nhân không có quyền quyết định chuyện của Tạ gia đâu."
Tạ gia là thanh lưu thế gia, nếu khách nhân của họ dám xâm phạm nữ quyến trong phủ thì đó chính là nỗi nhục lớn, tất nhiên không thể tha thứ.
Ánh mắt Viên Triệu thoáng hoảng hốt, nhưng ngay sau đó lập tức trợn trừng quát: "Con tiểu tiện nhân này! Ngươi còn dám uy hϊếp ta à?! Ngươi là cái thá gì mà mong Tạ gia đứng ra vì ngươi?"
Hắn ta hừ lạnh, cười nham hiểm: "Hơn nữa chẳng phải chính ngươi tự mình đưa tới cửa hay sao? Nếu chuyện này lộ ra ngoài thì người ta cũng chỉ cho rằng ngươi lẳиɠ ɭơ tìm đến ta tư tình, thử xem Tạ gia sẽ truy cứu ai?"
Sắc mặt Uyển Nhược càng lúc càng khó coi, nàng siết chặt lòng bàn tay, gương mặt trắng bệch thoáng hiện vẻ sợ hãi.