Giang Tuyết Quân ngồi xuống bên cạnh đại phu nhân, những người có mặt ở đó đều lặng lẽ quan sát, trong lòng đã đoán ra được bảy tám phần.
Xem chừng vị trí thiếu phu nhân Tạ gia đã được định đoạt.
Trong rừng đào, các tú tài đang tụm ba tụm bảy đi về phía Ngẫu Hương Tạ ở Tây Uyển, nơi tiếp đãi nam khách.
Tạ gia vốn là gia tộc khoa bảng, xưa nay vẫn tự xưng là thanh lưu, nên những buổi yến tiệc như thế này cũng mời cả các sĩ tử xuất thân hàn môn tham dự để thể hiện thanh danh và đức độ.
Những sĩ tử này hiếm khi được đặt chân vào nơi vườn hoa lâm viên thế này, vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện, ai nấy đều hứng khởi.
"Tạ tướng thân ở ngôi cao, học trò khắp thiên hạ, lại còn hậu đãi chúng ta, quả là thanh cao!"
"Dù sao cũng là thế gia thanh lưu trăm năm, sao có thể so với những kẻ hào môn quyền quý chỉ biết khinh người?"
"Đúng thế, nếu năm nay ta có thể đỗ đạt thì nhất định sẽ tận tâm đi theo Tạ tướng!"
"Haizz, nào có dễ vậy, ba năm lại ba năm, không biết đến bao giờ mới có ngày công thành danh toại, có khi cả đời cũng không gặp được vận may ấy."
"Phải đó, nhắc đến mới nhớ, đại công tử Tạ gia mười bảy tuổi đã đỗ trạng nguyên, ta từng đọc văn của công tử ấy, lời lẽ sắc bén, chữ chữ như châu ngọc, thật khiến người ta phải than thở không bằng."
"Thiên tư như thế, sao có thể so với chúng ta…"
Mọi người lại lần nữa cảm thán, lắc đầu than thở.
Một tú tài đi phía sau nghe vậy liền chùng bước, khẽ thở dài. Đúng lúc đó hắn vô tình ngẩng đầu, chợt thấy phía sau tán đào có một bóng dáng lướt qua.
Dáng người ấy mảnh mai, bước chân nhẹ nhàng, tà váy màu xanh đậu khẽ lướt qua lớp cánh đào rơi dưới đất, thoạt nhìn tựa như tiên nữ trên trời giáng xuống.
Hắn đứng sững lại, quên cả bước tiếp, lơ đễnh thế nào lại tụt lại phía sau đoàn người.
Nữ tử ấy đi ngang một gốc đào, để lộ nửa khuôn mặt thanh tú. Nàng hơi ngẩng đầu, dường như đang ngắm nhìn cây cối xung quanh. Mái tóc xõa nửa, mềm mại buông xuống lưng, khẽ đung đưa theo làn gió nhẹ.
Trên tay nàng cầm một giỏ trúc đựng đầy cánh đào. Gió khẽ thổi qua mang theo vài cánh hoa bay lên, tựa như tiên nữ hoa giáng trần.
Nàng đưa mắt nhìn quanh, vừa quay đầu liền chạm phải ánh mắt của hắn.
Hắn giật mình, vội cúi đầu không dám mạo phạm: "Cô… cô nương, tại hạ… tại hạ…"
Uyển Nhược nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút nghi hoặc: "Ngươi biết lối ra không?"
"A?" Hắn sững sờ một lát, rồi lại ngước lên nhìn vào đôi mắt mơ màng của nàng, bỗng dưng mặt đỏ bừng, "Cô nương… bị lạc đường ư?"
Uyển Nhược khẽ gật đầu: "Ta không ngờ rừng đào lại rộng thế, vào đây rồi chẳng biết đường ra."
"Ta… ta cũng là lần đầu đến đây, nhưng vừa rồi ta đi từ hướng kia vào, cô nương cứ theo hướng này, sau đó rẽ trái thì hẳn là có thể ra ngoài."
Hắn vội vàng chỉ đường cho nàng.
Uyển Nhược có chút mơ hồ nhìn về phía hắn nói, rồi lại quay lại nhìn hắn: "Rẽ trái ở đâu?"
"…"
"Hay là, để ta đưa cô nương ra ngoài?"
Uyển Nhược mỉm cười: "Đa tạ công tử."
Hắn bị nụ cười ấy làm chấn động, ngẩn ra một lúc rồi mới chợt tỉnh, trong lòng chỉ trách mình quá đường đột, thật thất lễ!
"Cô nương theo ta."
Hắn đi trước, từng bước chân có phần căng thẳng, không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp đến vậy.
Uyển Nhược bước theo hắn, chậm hơn nửa bước.
Hắn cảm thấy bầu không khí có phần ngượng ngùng, bèn lên tiếng: "Cô nương cũng là khách mời của Tạ gia hôm nay sao?"
Uyển Nhược lắc đầu: "Không phải, ta đến đây từ một năm trước rồi. Phụ thân qua đời, ta được dì đón về phủ tạm trú, chỉ là lần đầu đến rừng đào này thôi."
"Thì ra là biểu tiểu thư của phủ. Nhưng sao cô nương không ra tiệc chính?"
"Uyển Nhược chỉ là một biểu muội nương nhờ, những yến hội như thế, ta đi cũng không tiện." Nàng nhẹ cúi đầu, giọng nói cũng dần nhỏ đi.
Hắn lập tức cảm thấy đồng cảm, như gặp được tri kỷ.
"Công tử thì sao? Cũng là khách của Tạ gia à?" Nàng hỏi hắn.
"Tại hạ là Lâm Hàm, sĩ tử lên kinh dự thi lần này, may mắn được mời đến phủ."
Uyển Nhược cong môi: "Lâm công tử."
Lâm Hàm thoáng liếc mắt nhìn nàng, bắt gặp đôi mắt trong sáng ấy, bỗng chốc tim hắn đập mạnh, vội vã né tránh.
Đang lúc hắn còn đang nghĩ xem nên nói gì tiếp theo thì lại nghe nàng reo lên: "Ô, thật sự ra được rồi."
Hắn ngước mắt nhìn, quả nhiên đã đến cuối rừng đào, trong lòng bất giác trống trải, thầm hối hận vì đã đi quá nhanh, đáng lẽ nên chậm lại một chút mới phải.
Uyển Nhược tươi cười, khẽ thi lễ với hắn: "Đa tạ Lâm công tử."
Hắn vội vàng ôm quyền đáp lễ: "Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để cảm tạ."
"Vậy ta xin cáo từ trước." Uyển Nhược nhẹ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Lâm Hàm sững sờ nhìn theo bóng lưng nàng, há miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không dám lên tiếng.