Dù sao Tạ Tú Lâm vẫn mang họ Tạ, mà Tạ gia lại là danh môn trăm năm, có tranh thủ cơ hội cũng chẳng có gì sai.
Nhưng nàng thì khác, nàng chỉ là một cô nhi, ít nhất vẫn phải có chút tự biết thân biết phận.
Tạ Tú Lâm bĩu môi: "Tỷ xinh đẹp như vậy, lỡ đâu có công tử nào thật sự thích tỷ thì sao?"
Uyển Nhược cười nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hai người đang trò chuyện thì bỗng nghe thấy tiếng nói vọng ra từ sâu trong rừng đào.
Tạ Tú Lâm ngó đầu nhìn, liền thấy một nhóm thư sinh vận áo lam thấp thoáng giữa những tán cây.
Nàng ấy vội kéo Uyển Nhược sang một bên tránh đi, hạ giọng nói nhỏ: "Muội mới nhớ ra hôm nay tiệc xuân còn có cả đám học trò của đại bá phụ đến dự, bọn họ đều là những tú tài sắp vào trường thi. Chúng ta đừng chạm mặt họ, tránh để người khác dị nghị."
Uyển Nhược hơi ngẩn ra: "Dị nghị?"
Tạ Tú Lâm nhíu mày: "Đám tú tài này đều xuất thân bần hàn, chỉ nhờ học ở Bạch Lộc thư viện của đại bá phụ mà có chút danh tiếng. Cứ cho là may mắn đỗ đạt thì gia cảnh cũng bần cùng, không biết còn phải khổ sở bao nhiêu năm nữa."
Một kẻ như vậy tất nhiên không thể lọt vào mắt xanh của tiểu thư Tạ gia.
Nhưng Uyển Nhược lại đứng lặng nhìn về phía rừng đào, trong mắt ánh lên một tia suy tư.
Tạ Tú Lâm kéo tay nàng giục: "Đi thôi, chúng ta ra tiệc chính, giờ chắc khách khứa cũng đến đông đủ rồi!"
Uyển Nhược chợt dừng bước: "Muội đi trước đi, ta mới nhớ ra còn chưa mang thuốc bổ cho lão phu nhân."
Tạ Tú Lâm đành gật đầu: "Vậy tỷ mau đến nhé, muội chờ tỷ ở tiệc chính!"
"Ừm."
Lúc này trên tiệc chính, Tạ Tú Vân đang ân cần ngồi cạnh tam phu nhân, cùng trò chuyện với phu nhân phủ Vĩnh Xương hầu.
Một tiểu nha hoàn vội vã chạy tới, Tạ Tú Vân liếc nhìn một cái, liền lặng lẽ bước tới gần.
"Đã sắp xếp xong chưa?" Tạ Tú Vân ta hạ giọng hỏi.
Tiểu nha hoàn gật đầu: "Tất cả đã được sắp xếp, ngay cả lão gia họ Viên cũng đã đến rồi."
"Vậy cứ theo kế hoạch mà làm, trước tiên dụ cho Hứa Uyển Nhược qua đó đã."
"Dạ."
Tiểu nha hoàn cúi đầu lui ra.
Ánh mắt Tạ Tú Vân thoáng lóe lên một tia độc ác. Nếu hôm nay chuyện thành thì con tiện nhân Hứa Uyển Nhược cũng coi như không uổng công sống bám ở Tạ gia bấy lâu.
Nuôi một con chó, ít nhất nó cũng phải biết báo đáp chứ!
Buổi tiệc xuân hôm nay được tổ chức vô cùng linh đình, đại phu nhân bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, nhị phu nhân cũng phải đứng ra giúp đỡ, ngay cả tam phu nhân vốn luôn bị xem nhẹ cũng được dịp hớn hở tiếp khách.
Vĩnh Xương hầu phu nhân vừa đến, tam phu nhân lập tức kéo Tạ Tú Vân đến chào hỏi lấy lòng.
Phủ Vĩnh Xương hầu là thế gia cha truyền con nối, hơn nữa đích trưởng nữ trong nhà lại là Thục phi nương nương đang được hoàng thượng sủng ái, sao tam phu nhân có thể không động lòng?
Nếu có thể gả Tạ Tú Vân vào hầu phủ, trở thành phu nhân thế tử, thì nàng ta xem như một bước lên mây! Về sau trong Tạ gia, ai còn dám xem thường tam phòng bọn họ nữa?
Nhưng dù tam phu nhân hết lòng lấy lòng, thì sắc mặt Hầu phu nhân vẫn nhàn nhạt, khiến tam phu nhân nghẹn một bụng tức, lại phải cắn răng nở nụ cười.
"Đại phu nhân."
Nghe tiếng thông báo của nha hoàn, đại phu nhân cũng bước vào vườn.
Tam phu nhân giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Ơ, chẳng hay đại công tử đã về rồi sao?"
Ánh mắt đại phu nhân lạnh như băng quét qua khiến tam phu nhân cười gượng, không dám hó hé nữa.
Sắc mặt đại phu nhân cũng chẳng khá hơn, đến giờ vẫn chưa tìm được Tạ Tiện Dư, người bà phái đi còn chẳng vào nổi cửa Đại Lý Tự.
Bà đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười giữ thể diện: "Trong cung có việc gấp, vụ án mà nó đang xử lý rất quan trọng, không thể qua loa, sáng nay đã vội rời đi rồi, e rằng không về kịp."
Một nữ tử mặc váy gấm phấn hồng nhẹ giọng nói: "Đại công tử gánh vác trọng trách, tất nhiên phải lấy quốc sự làm trọng. Tiệc hôm nay cũng chỉ là yến hội ngắm hoa, đại công tử không đến cũng chẳng sao."
Nàng ấy có khuôn mặt thanh tú, giọng nói dịu dàng mà không mất phần đoan trang.
Đại phu nhân mỉm cười hài lòng, vỗ nhẹ lên tay nàng ấy: "Vẫn là Tuyết Quân hiểu chuyện."
Giang Tuyết Quân khẽ cười, tự tay dâng trà: "Bá mẫu vất vả rồi, trước tiên uống ngụm trà nghỉ ngơi một chút đi."
Đại phu nhân cảm thấy trong lòng ấm áp, bà thực sự rất thích nữ tử này.
Giờ đây chuyện hôn sự của Tạ Tiện Dư lại được nhắc đến, các gia đình trong kinh thành đều ngỏ ý kết thân, nhưng đại phu nhân xem xét một lượt, cuối cùng vẫn thấy Giang Tuyết Quân hợp ý mình nhất.
Hiểu chuyện, biết lễ nghi, tính tình đoan trang, dung mạo thanh nhã, mọi thứ đều thuộc hàng xuất sắc, quả thật xứng đôi với Tiện nhi.
Nghĩ vậy, nụ cười trên môi đại phu nhân càng thêm sâu: "Ngoan lắm, lại đây ngồi bên ta."