Cơn tức trong lòng không có chỗ phát tiết, nàng ta lập tức xả giận: "Một bữa tiệc thế này cũng là nơi mà loại người như các ngươi có thể tùy tiện chạy lung tung hay sao?! Còn có chút quy củ nào không?!"
Uyển Nhược hơi nhíu mày, phiền phức đúng là nối tiếp nhau, trốn cũng không thoát.
Tạ Tú Lâm sợ nàng ta, rụt rè bước lên hai bước, lí nhí: "Tứ tỷ, muội đang định đi tìm tỷ..."
"Tìm ta? Ta thấy muội là muốn tìm nam nhân thì có!"
Tạ Tú Vân giơ tay giật lấy đóa hoa cài bên tóc mai của Tạ Tú Lâm, cười khinh bỉ: "Ăn mặc lòe loẹt thế này là để quyến rũ ai? Định nhân cơ hội này trèo cao, mong gả vào nhà vương công thế tộc à? Cũng không soi gương xem lại bản thân đi, đúng là con của nha hoàn, có ăn diện thế nào cũng chỉ mang dáng dấp nha hoàn thôi!"
Tạ Tú Lâm bị nói trúng tâm tư, mặt đỏ bừng lên lắp bắp: "Muội... muội không có..."
"Không có? Tâm tư hồ ly đều viết hết lên mặt rồi mà còn chối ư? Hôm nay ta sẽ thay mẫu thân dạy dỗ con tiểu tiện nhân không biết liêm sỉ này!"
Tạ Tú Vân nói xong, liền ném cây trâm hoa xuống đất, giơ tay định tát thẳng vào mặt Tạ Tú Lâm.
Uyển Nhược bước lên hai bước, giữ chặt cổ tay nàng ta.
Tạ Tú Vân quát: "Ngươi to gan thật đấy, còn dám ngăn ta?!"
Uyển Nhược lạnh giọng: "Hôm nay là tiệc xuân, ngay cả đại phu nhân cũng vô cùng coi trọng nó, ngươi muốn ngang nhiên gây chuyện sao?"
Tạ Tú Vân cười khẩy: "Là con tiện nhân này muốn quyến rũ nam nhân, ta chỉ dạy dỗ nó thôi!"
Uyển Nhược bình tĩnh đáp: "Nếu chuyện này mà ầm ĩ lên, ai quan tâm ngươi có lý do gì? Trong mắt người ngoài thì chỉ thấy tỷ muội nhà họ Tạ đánh nhau, danh tiếng Tạ gia bị hủy hoại, không chỉ bản thân ngươi mất mặt mà ngay cả đại phu nhân cũng sẽ không tha cho ngươi đâu. Nếu không tin thì ngươi cứ thử đi."
Nói xong, nàng thả tay Tạ Tú Vân ra, lạnh lùng nhìn nàng ta.
Sắc mặt Tạ Tú Vân thoáng thay đổi, cuối cùng vẫn không dám ra tay.
Nàng ta hung hăng trừng mắt lườm Uyển Nhược và Tạ Tú Lâm, giận dữ nói: "Chờ đó, ta sẽ tính sổ với các ngươi sau!"
Dứt lời, nàng ta xoay người bỏ đi, lúc lướt qua Tạ Tú Lâm còn cố tình giẫm mạnh một chân lên cây trâm hoa dưới đất.
Tạ Tú Lâm cúi đầu, nhìn cây trâm bị dẫm nát vụn mà nước mắt cũng rơi xuống theo.
Uyển Nhược nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng ấy: "Đừng buồn nữa."
Tạ Tú Lâm nức nở, không ngừng rơi lệ: "Uyển Nhược tỷ, muội... muội không hề có ý quyến rũ nam nhân..."
Uyển Nhược lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng ấy: "Ta biết, Tú Lâm, đừng để những lời khó nghe ấy ở trong lòng. Hôm nay là tiệc xem mắt, chẳng phải ai cũng đều ăn mặc chải chuốt sao? Muội có gì sai chứ?"
Tạ Tú Lâm vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Đúng vậy... Dù sao muội cũng chỉ là một kẻ để người ta trút giận, tứ tỷ muốn nhục mạ muội thế nào cũng được. Muội chỉ là con thứ, mẫu thân lại không được sủng ái, muội lấy gì để so với nàng ta đây..."
Tạ Tú Lâm cũng là người của tam phòng, nhưng nàng ấy chỉ là thứ nữ, mẫu thân vốn là nha hoàn trong phòng của tam gia, vì thế thường xuyên bị Tạ Tú Vân đem ra chế giễu.
Uyển Nhược mím môi, không biết nên an ủi thế nào, bởi chính nàng cũng chẳng khá hơn là bao.
Chỉ là nàng luôn cẩn trọng, chưa từng để bản thân trở thành tiêu điểm. Hôm nay cũng vậy, dù trong lòng có dự tính riêng nhưng nàng vẫn ăn mặc giản dị như mọi khi, chỉ chăm chút ở một vài chi tiết nhỏ sao cho không ai có thể bắt bẻ.
Còn Tạ Tú Lâm lại mặc váy mới cắt may, trang điểm tỉ mỉ nên vô tình trở thành cái gai trong mắt kẻ khác.
Tạ Tú Lâm siết chặt tay Uyển Nhược, trong mắt ánh lên chút hy vọng: "Uyển Nhược tỷ, muội thường nghĩ,nếu muội có thể gả đi thì tốt biết mấy. Ai cũng nói lấy chồng là lần tái sinh thứ hai của nữ nhân. Nếu, nếu muội có thể gả vào một nhà tốt..."
Uyển Nhược cong môi, lấy khăn nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng ấy: "Nếu muội gả ra ngoài, về sau người ta chỉ nhớ muội là tiểu thư nhà họ Tạ, không còn phải chịu sự chèn ép của tam phu nhân và Tạ Tú Vân nữa. Ngày tháng sau này nhất định sẽ tốt hơn bây giờ."
Trong mắt Tạ Tú Lâm dấy lên tia sáng, vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy!"
Uyển Nhược đi đến gốc đào, hái hai bông hoa cài lên búi tóc nàng ấy: "Cây trâm thêu của muội tuy tinh xảo, nhưng chẳng thu hút ánh nhìn bằng hoa thật. Dùng cái này đi."
Tạ Tú Lâm vẫn còn rưng rưng nước mắt, nhưng đã nhoẻn miệng cười: "Uyển Nhược tỷ thật tốt!"
Uyển Nhược khẽ mỉm cười.
Tạ Tú Lâm cao hứng kéo tay nàng, ghé sát nói nhỏ: "Hôm nay có không ít công tử thế gia đến dự tiệc, nếu muội có thể lọt vào mắt xanh của ai đó thì chẳng phải quá tốt sao?"
Uyển Nhược nhàn nhạt đáp: "Với xuất thân của muội, muốn kết thân với thế gia công tử cũng không phải không có khả năng."