"Tú Lâm." Uyển Nhược mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay nàng.
"Muội đang định đi tìm tỷ đây! Uyển Nhược tỷ tỷ, hôm nay tỷ hình như có gì đó khác lắm."
"Chúng ta ngày nào cũng gặp, chẳng lẽ ta lại tự dưng thay đổi hay sao?" Uyển Nhược cười dịu dàng.
Tạ Tú Lâm chăm chú nhìn kỹ dung nhan và y phục của nàng, nhưng lại cảm thấy dường như không có gì khác biệt. Nàng vẫn giản dị như thế, ngay cả váy cũng vẫn là chiếc của năm ngoái, tóc chỉ cài một cây trâm ngọc, mà chất ngọc cũng không phải loại quá tốt.
Trong Tạ gia cũng chỉ có Uyển Nhược là còn mộc mạc hơn cả nàng ấy.
Tú Lâm nghiêng đầu, băn khoăn: "Muội cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy hình như tỷ xinh đẹp hơn."
"Vậy sao?" Uyển Nhược chớp mắt.
Tú Lâm vui vẻ khoác tay nàng: "Yến tiệc hôm nay tổ chức vô cùng long trọng, danh môn vọng tộc trong Yến Kinh gần như đều đến cả. Hôn sự của đại ca thật sự khiến bao nhiêu tiểu thư danh giá trong kinh thành đều mong ngóng không thôi!"
Uyển Nhược mỉm cười: "Vậy chúng ta cũng đi xem thử."
Hai người khoác tay nhau bước vào liền thấy vị đại phu nhân vốn luôn giữ phong thái đoan trang nay lại hiếm khi nổi giận.
"Các ngươi nói gì?! Đại công tử đâu?!"
Tên tiểu tư quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy: "Đại công tử có việc quan trọng cần xử lý, sáng sớm đã ra ngoài, không biết khi nào sẽ quay về."
Uyển Nhược lập tức kéo tay Tạ Tú Lâm, lặng lẽ lùi lại mấy bước, tránh để bản thân bị vạ lây.
Quả nhiên, đại phu nhân đập bàn một cái, giận dữ quát: "Lũ ngu xuẩn! Hôm nay tiểu thư danh giá khắp kinh thành đều tới, chỉ để gặp mặt nó, vậy mà các ngươi lại không cản nổi?!"
Tiểu tư liên tục dập đầu: "Nô... nô tài không cản được ạ..."
"Đúng là một lũ vô dụng! Toàn bộ hạ nhân trong Tùng Hạc Viên bị phạt nửa tháng bổng lộc! Lập tức sai người đi tìm, hôm nay mà đại công tử không về thì ta sẽ khiến các ngươi đẹp mặt!"
Lời vừa dứt, đám nô tài đang quỳ rạp vội vàng dập đầu tạ ơn, sau đó cuống quýt bò dậy chạy ra ngoài tìm người.
"Người đừng tức giận làm gì, mẫu thân. Chắc đại ca bận việc trong triều nên không có thời gian tới thôi. Nếu huynh ấy không có thời gian, chúng ta giúp huynh ấy chọn một vị tẩu tẩu chẳng phải là được rồi sao?"
Tạ Tú Châu khoác tay đại phu nhân, khẽ lắc lắc làm nũng.
Đại phu nhân nghiêm giọng trách mắng: "Con biết cái gì! Dù ta có chọn giúp nó đi nữa, nhưng chẳng lẽ ngay cả mặt nó cũng không chịu lộ ra à? Bữa tiệc hôm nay là tổ chức riêng vì nó đấy!"
Tạ Tú Châu bĩu môi, không dám nói thêm, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đâu phải con bắt huynh ấy không chịu lộ mặt, sao lại mắng con chứ..."
Tạ Tú Lâm thì thầm với Uyển Nhược: "May mà chúng ta không bước lên, ngay cả ngũ tỷ cũng bị mắng."
Tạ Tú Châu là nữ nhi của đại phu nhân, được sủng ái nhất trong phủ, đi lại trong nhà ngang tàng vô đối, đến cả Tạ Tú Vân cũng vừa ghen tị vừa đố kỵ với nàng ta.
"Nhưng mà, tại sao đại ca lại không tới chứ?" Tạ Tú Lâm khó hiểu.
Uyển Nhược lắc đầu: "Có lẽ thật sự có việc gấp."
Thực ra nàng cũng đoán được nguyên nhân, bởi vì Tạ Tiện Dư căn bản không coi bữa tiệc này ra gì. Một người phong quang vô hạn như hắn, muốn gì được nấy, từ bao giờ phải bận tâm đến người khác?
Sắc mặt đại phu nhân lạnh lùng dạy dỗ Tạ Tú Châu: "Bữa tiệc hôm nay toàn là khách quý, con liệu mà cư xử cho đúng mực, đừng làm loạn rồi gây chuyện mất mặt cho Tạ gia!"
Dứt lời, bà ta phất tay áo rời đi, khách đến đây đều là nhân vật quan trọng, không thể chậm trễ.
Tạ Tú Châu tức giận dậm chân, nàng ta có ý tốt khuyên một câu, vậy mà lại thành sai trái, còn bị trách mắng một trận!
Lúc này Tạ Tú Vân mới ung dung bước tới, cười vẻ châm chọc: "Ngũ muội, hôm nay muội nên ngoan ngoãn nghe lời đại phu nhân, đừng có gây chuyện thì hơn. Không biết mấy ngày qua có tiến bộ về lễ nghi quy củ gì không, đừng để đến lúc đó lại khiến người khác chê cười."
Tạ Tú Châu sa sầm mặt: "Còn chưa đến lượt ngươi dạy dỗ ta!"
"Ta đâu dám dạy muội, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở thôi. Nếu muội mất mặt thì cũng không sao, nhưng lại làm mất thể diện của cả Tạ gia thì không hay chút nào."
Tạ Tú Châu cười nhạt mỉa mai: "Ngươi học quy củ lễ nghi giỏi như vậy, nhưng cũng chẳng thấy ai thích ngươi hơn. Nghe nói gần đây ngươi muốn trèo cao vào phủ Vĩnh Xương hầu à? Hầu phu nhân đến phủ mấy lần, nhưng ta chưa từng nghe bà ấy nhắc đến ngươi bao giờ."
Sắc mặt Tạ Tú Vân lập tức sượng lại.
Tạ Tú Châu hừ lạnh: "Tứ tỷ cứ an phận đi, đừng có nhảy lên nhảy xuống, mất mặt lắm."
Dứt lời nàng ta ngẩng đầu đầy đắc ý, xoay người rời đi.
Tạ Tú Vân tức giận đến xanh mặt. Quay đầu lại, nàng ta bắt gặp Uyển Nhược và Tạ Tú Lâm đang đứng gần đó, sắc mặt càng trở nên khó coi.