Sau Khi Biểu Cô Nương Xuất Giá, Bị Quyền Thần Điên Phê Cường Đoạt

Chương 6: Đợi ta thành thân sẽ bảo tổ mẫu ban muội cho ta làm thiếp

Hắn đột nhiên vươn tay bóp chặt cằm nàng: “Muội thật sự không có?”

Ánh mắt nàng trong suốt, không chút gợn sóng, chân thành như một tín nữ quỳ trước phật, giọng điệu mềm mỏng: “Đương nhiên không có. Tiện Dư ca ca, sao huynh lại hỏi vậy?”

Hắn nhìn vào đôi mắt thành kính của nàng, không rõ là tin hay không tin. Ánh mắt di chuyển xuống, dừng lại nơi đôi môi mềm mại, cổ họng khẽ chuyển động.

Đã ba tháng hắn không gặp nàng.

Hắn cúi đầu, định hôn nàng.

Uyển Nhược hoảng hốt, vội vươn tay chống lên ngực hắn, khẽ khàng nói: “Nơi này không được.”

Cửa sổ thủy tạ hướng thẳng ra hồ, bờ bên kia tuy hiếm ai lui tới, nhưng ai dám chắc là không có người vô tình đi ngang qua chứ?

Tạ gia thu nhận nàng đã là khai ân rồi. Nếu bị phát hiện chuyện quyến rũ Tạ Tiện Dư thì chắc chắn nàng sẽ không còn đường sống.

Thế nhưng hôm nay hắn lại đặc biệt cố chấp: “Ngay tại đây.”

Hắn một tay ôm chặt eo nàng, tay kia nâng cằm nàng, mạnh mẽ đặt xuống một nụ hôn.

Uyển Nhược cứng đờ, hoàn toàn không thể chống cự. Nàng chỉ có thể hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ, lo sợ có người trông thấy.

Cả người nàng căng cứng như một sợi dây đàn, cắn chặt răng không chịu hé miệng, hiếm hoi tỏ ra cứng rắn.

Tạ Tiện Dư nhìn đôi mắt nàng hơi đỏ lên, nơi l*иg ngực bỗng như bị thiêu đốt. Cương quyết là thế, nhưng đến cuối cùng trái tim hắn lại dần mềm xuống.

Hắn ghé sát bên tai nàng, giọng trầm thấp: “Muội thực sự sợ bị nhìn thấy đến vậy sao?”

Uyển Nhược nắm chặt vạt áo hắn, hơi thở có chút hỗn loạn, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút gấp gáp.

“Ta là lo lắng cho huynh. Giờ huynh đang bàn chuyện hôn nhân, nếu có điều gì truyền ra ngoài thì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của huynh…”

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, lộ ra một nét cười giễu cợt: “Muội thật chu đáo.”

Uyển Nhược cúi đầu, giọng nhẹ nhàng: “Uyển Nhược chỉ mong cả đời được ở bên Tiện Dư ca ca, cũng sợ phu nhân và lão phu nhân phát hiện rồi đuổi ra khỏi phủ.”

Hắn cười nhạt: “Có ta ở đây, không ai dám đuổi muội đi cả.”

Dĩ nhiên là không ai dám.

Tạ Tiện Dư chính là tổ tông sống của Tạ gia, thiên tài trăm năm mới có một, tương lai sẽ kế thừa vị trí gia chủ. Hắn còn trẻ tuổi đã giữ vị trí cao trong triều, được hoàng ân coi trọng, lần này còn phá được trọng án ở Giang Nam, tiền đồ không thể đo lường.

Uyển Nhược thầm chửi trong lòng. Hắn chẳng qua chỉ muốn một nữ nhân, ai dám nói gì? Cùng lắm cũng chỉ có nàng bị thiên hạ dòm ngó, châm chọc sau lưng mà thôi.

Nàng cúi đầu, giọng nói mang theo vài phần yếu ớt: “Nhưng Uyển Nhược không muốn khiến Tiện Dư ca ca khó xử.”

Đôi mắt long lanh phủ một tầng sương mờ, cánh môi đỏ nhạt hơi sưng, nơi khóe môi vương chút son đã bị phai nhạt nhìn lại càng thêm quyến rũ.

Hắn không kịp suy xét lời nàng là thật hay giả, chỉ cảm thấy toàn thân như bị lửa thiêu, không thể kiềm chế thêm được nữa. Hắn trở tay đóng sập cửa sổ, sau đó đẩy nàng lên án thư.

Uyển Nhược nghiêng đầu nhìn bốn phía cửa sổ đã khép chặt, trái tim vốn đang treo lơ lửng cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút.

Nhưng Tạ Tiện Dư chưa bao giờ dễ dàng buông tha nàng.

Hắn hôn lên nơi khóe mắt nàng, nơi có một nốt lệ chí nhỏ xinh, từng chút từng chút tra tấn nàng, ép nàng phải khóc lóc cầu xin, đến mức giọng nói cũng khàn đi.

Nàng mở mắt, mơ màng nhìn người nam nhân trước mặt. Trong đôi mắt đen thẫm kia là du͙© vọиɠ cuồn cuộn như sóng trào, hoàn toàn không còn dáng vẻ ôn nhuận khi đối nhân xử thế bên ngoài, mà hung hãn như một con dã thú.

Hắn cắn nhẹ vành tai nàng, giọng nói trầm khàn mang theo ý cảnh cáo: “Uyển Uyển, hôm nay muội không ngoan, ta thực sự không vui.”

Toàn thân nàng run lên, nhưng rất nhanh đã bị cuốn vào cơn sóng triều cuồng nhiệt.

Suốt một đêm triền miên đến tận khi trời tối hẳn thì hắn mới chịu buông tha nàng.

Uyển Nhược nằm bất động trên giường, toàn thân vô lực, hơi thở vẫn còn chưa ổn định. Trên người không mảnh vải, dưới lớp chăn gấm, từng tấc da thịt đều in đầy dấu vết ám muội.

Tạ Tiện Dư bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ khoác hờ một chiếc áo gấm, thong thả đi đến bên giường ngồi xuống. Hắn đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của nàng.

“Uyển Uyển, ngoan một chút. Đợi ta thành thân, ta sẽ bảo tổ mẫu ban muội cho ta làm thϊếp, được không?”

Đôi mắt vừa mới nhắm nghiền của Uyển Nhược lập tức mở ra, chạm thẳng vào ánh mắt đen sâu thẳm của hắn.

Hắn không hỏi ý kiến nàng.

Hắn chỉ đang thông báo.

Nàng mím môi, nhu thuận cọ nhẹ vào lòng bàn tay hắn, giọng nhỏ nhẹ: “Ta đã biết.”

Nhìn nàng ngoan ngoãn thuận theo, ánh mắt hắn cuối cùng cũng hòa hoãn, môi khẽ cong lên: “Ngủ đi.”

Hắn xốc chăn lên giường, nhưng Uyển Nhược lại chống tay ngồi dậy: “Ta vẫn nên quay về thì hơn. Ban ngày ta đi ra từ đây không tiện, hơn nữa sáng mai còn phải chuẩn bị dược thiện cho lão phu nhân.”

Hắn không ngăn cản, chỉ đưa tay xoa nhẹ gương mặt nàng, giọng điệu có phần trêu chọc: “Muội còn đi nổi sao?”