Sau Khi Biểu Cô Nương Xuất Giá, Bị Quyền Thần Điên Phê Cường Đoạt

Chương 7

Uyển Nhược thầm mắng trong lòng. Lúc bắt nạt người ta thì không thấy huynh nương tay, bây giờ lại ra vẻ quan tâm làm gì?

Nàng đỏ mặt cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Không sao.”

Nói rồi nàng gắng gượng chống thân mình dậy, vội vàng mặc váy áo, sau đó rời khỏi Tùng Hạc Cư.

Bên ngoài gió lạnh thổi tới, Uyển Nhược cảm giác cả người phát run.

Nàng men theo bóng đêm trở về tiểu viện của mình, vừa bước đến cửa đã thấy Tố Nguyệt đang đứng đó với dáng vẻ sốt ruột chờ đợi.

Vừa thấy nàng, Tố Nguyệt liền vội vàng tiến lên đón: “Cô nương, sao bây giờ mới trở về?”

Uyển Nhược mệt mỏi bước vào, giọng điệu nhạt nhẽo: “Có chút việc trì hoãn.”

Tố Nguyệt vốn định hỏi là chuyện gì, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt trở vào.

Cô nương đã đi Tùng Hạc Viên, còn có thể vì chuyện gì mà trì hoãn chứ?

Tố Nguyệt giúp nàng thay quần áo, vừa cởϊ áσ ngoài liền nhìn thấy trên người nàng chi chít dấu vết ám muội. Trong lòng đau xót, nàng ấy thấp giọng nói: “Cô nương vẫn nên cầu đại công tử thương tiếc một chút, thật quá đáng, lỡ bị người khác phát hiện thì làm sao bây giờ?”

Uyển Nhược hờ hững đáp: “Hắn có quan tâm ta ra sao không?”

Tố Nguyệt nghẹn lời, nhất thời không biết phải nói gì.

“Ngày mai tiểu công tử cũng sẽ trở về, cô nương nên chú ý một chút.”

Hứa Thư Cẩn là đệ đệ nàng, năm nay mới tám tuổi, đang theo học tại tộc học Tạ gia, nửa tháng mới được về nhà một lần.

“Ừm.”

Tố Nguyệt đã chuẩn bị sẵn nước ấm, Uyển Nhược rút váy áo ra, bước vào thau tắm. Toàn thân nàng đau nhức, như thể từng khớp xương đều bị nghiền nát. Chỉ khi ngâm mình trong làn nước ấm áp thì cơn đau mới dịu bớt đôi chút.

Tố Nguyệt lấy khăn nhẹ nhàng lau mình cho nàng, nhìn dấu vết loang lổ trên làn da trắng ngọc, trong lòng chua xót không thôi, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Nếu không phải một năm trước lão gia gặp khó khăn thì sao cô nương lại phải chịu khổ như thế này?”

“Hứa gia dù không sánh bằng Tạ gia, nhưng dựa vào việc làm ăn của lão gia cũng đủ áo cơm không lo. Cô nương vốn dĩ được nâng niu từ nhỏ, là thiên kim tiểu thư cao quý, hiện giờ lại…”

Nói đến đây, nước mắt nàng ấy không kìm được mà rơi xuống.

Một năm trước phụ thân nàng gặp chuyện trong lúc làm ăn rồi qua đời. Dưới gối ông chỉ có một trai một gái, Hứa Thư Cẩn còn nhỏ, nàng lại là nữ tử yếu đuối, tộc nhân hoàn toàn không xem hai huynh muội nàng ra gì.

Chưa kể còn có một kế mẫu mới vào cửa chưa đầy hai năm, lại cấu kết với kẻ ngoài muốn chiếm đoạt toàn bộ gia sản.

Chỉ mới qua thất cho phụ thân mà kế mẫu đã vội vàng định đoạt hôn sự cho nàng, dùng năm trăm lượng bạc bán nàng cho một lão già goá vợ ngoài sáu mươi làm thϊếp.

Nàng lén dùng bạc mua chuộc hạ nhân để tìm hiểu tin tức, mới hay kế mẫu không chỉ muốn bán nàng đi mà còn có ý định ngầm bán cả đệ đệ nàng cho bọn buôn người, từ đó cùng tộc nhân độc chiếm toàn bộ gia nghiệp.

Không cam lòng chịu cảnh bị người giẫm đạp nên nàng mang theo đệ đệ trốn chạy trong đêm, một đường chạy đến kinh thành, tìm đến Tạ gia cầu cứu.

Dì nàng Trương thị là kế thất của tam lão gia Tạ gia. Nhưng quan hệ giữa Trương thị và bọn họ vốn không thân thiết, bà ta càng không muốn dính vào vũng nước đυ.c này.

Hơn nữa người Hứa gia cũng đuổi đến tận đây.

Trương thị lạnh nhạt nói: “Dù sao các ngươi cũng là người Hứa gia, lại có tộc nhân, còn có mẫu thân, sao có thể ở lại Tạ gia lâu dài? Ngay cả quan thanh liêm cũng khó phân xử chuyện nhà, mau chóng trở về đi, đừng có tùy hứng.”

Trở về ư?

Trở về chẳng khác nào cá nằm trên thớt, chỉ chờ bị xẻ thịt.

Nhưng nàng không muốn chờ chết. Nàng phải vì mình và đệ đệ mà tìm ra một con đường sống.

Vì thế nàng nhắm vào Tạ Tiện Dư, đại công tử của Tạ gia.

Nàng quyến rũ hắn, bò lên giường hắn.

Cái thế cục tuyệt vọng như trời sập đất lún này, nhưng Tạ Tiện Dư chỉ cần dùng vài ba câu nói đã có thể giải quyết dễ dàng.

Tố Nguyệt nhẹ giọng nói: “Nô tỳ nghe nói hôn sự của đại công tử đã được đưa lên bàn nghị sự. Chỉ e không bao lâu nữa là thiếu phu nhân sẽ bước vào cửa. Đến lúc đó, cô nương…”

Hứa Uyển Nhược tựa người vào thành thùng, ánh mắt dõi theo từng vòng gợn sóng trên mặt nước, trong đầu nhớ lại lời của Tạ Tiện Dư.

"Đợi ta thành thân rồi, sẽ bảo tổ mẫu ban muội cho ta làm thϊếp."

Ánh mắt nàng dần trở lên lạnh lẽo: "Đến lúc hắn lấy tân nương, tân hôn mặn nồng thì cũng sẽ chẳng còn nhớ đến ta nữa."

"Nếu vậy, cô nương định thế nào?"

"Đương nhiên là tìm đường khác."

Nàng không phải không ghi nhớ ân tình của Tạ Tiện Dư, nhưng con người nàng vốn ích kỷ, không thể dùng cả đời mình để báo đáp.

Một năm rồi, chắc hẳn hắn cũng đã chán, hậu viện thiếu một nữ nhân như nàng cũng chẳng đáng là bao.