Sau Khi Biểu Cô Nương Xuất Giá, Bị Quyền Thần Điên Phê Cường Đoạt

Chương 5: Ta là người của công tử, sao dám mơ tưởng đến người khác?

Nàng luôn cảm thấy bất an, lo rằng ai đó sẽ vô tình đi ngang qua bờ hồ bên kia và nhìn thấy nàng ở thủy tạ.

Mím chặt môi, nhưng rồi nàng vẫn nhấc chân bước vào.

Tạ Tiện Dư đã thay thường phục, y phục màu xám bạc nhẹ nhàng khoác lên người, tóc dài nửa búi, cố định bằng một cây trâm bạc, toát lên vẻ thư thả mà cao quý.

Hắn ngồi bên án thư gần cửa sổ, tập trung viết chữ. Chỉ còn vài nét cuối cùng, hắn vẫn chưa ngẩng đầu lên.

Làm bộ làm tịch. Uyển Nhược thầm mắng một câu trong lòng.

Bất chợt, hắn ngước mắt.

Đôi con ngươi đen nhánh như thể nhìn thấu lòng người, khiến hơi thở Uyển Nhược khẽ cứng lại. Nhưng nàng lập tức mỉm cười rạng rỡ: “Ta tới giúp biểu huynh nghiên mực.”

Tạ Tiện Dư không từ chối.

Uyển Nhược liền đi đến bên án thư, cầm thỏi mực bắt đầu nghiên.

Hắn tiếp tục viết chữ, nàng thì lén quan sát sắc mặt hắn. Hôm nay hắn ít nói hẳn, e là tâm trạng không tốt.

Chẳng lẽ bị hoàng thượng trách phạt điều gì, không tiện bộc lộ trước mặt lão phu nhân nên gọi nàng đến để trút giận?

Thật xui xẻo mà.

Nàng đành cười càng thêm tươi, giọng điệu ân cần: “Biểu huynh đi ba tháng, gầy đi không ít, có phải ẩm thực Giang Nam không hợp khẩu vị không?”

Tạ Tiện Dư thản nhiên đáp: “Cũng tạm.”

“Vậy chắc là do đường sá vất vả. Biểu huynh đi tra án, hẳn gặp không ít khó khăn, cực khổ như vậy, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút.” Uyển Nhược vô cùng săn sóc.

Nhưng hắn không đáp lại.

Sự im lặng của hắn khiến lòng nàng như bị treo lơ lửng, phiền muộn không thôi. Mới ba tháng mà hắn đã trở về rồi sao?

Cuối cùng, hắn cũng chậm rãi cất lời, giọng trầm ổn: “Hôm nay tổ mẫu nhắc đến hôn sự của muội.”

Uyển Nhược siết chặt thỏi mực trong tay, đầu ngón tay bất giác căng thẳng. Nàng khẽ kéo khóe môi, cười nhạt: “Lão phu nhân chẳng qua chỉ nhân lúc nói về hôn sự của ngũ cô nương mới tiện thể nhắc đến ta một câu mà thôi. Làm gì có chuyện nghiêm túc chứ?”

Hắn ngước mắt nhìn nàng, đôi con ngươi đen láy phảng phất ánh hàn quang: “Vậy còn muội?”

Sau lưng Uyển Nhược bỗng lạnh buốt.

Hắn chưa từng cao giọng, nhưng mỗi khi chất vấn thì giọng điệu lại mang một thứ áp bách vô hình khiến người khác run sợ.

Ai nấy đều ca ngợi Tạ đại công tử ôn nhuận như ngọc, phong thái thanh tao, là bậc quân tử mẫu mực. Nhưng chỉ riêng Uyển Nhược biết đằng sau vẻ ngoài đạo mạo kia là dã tâm cùng thủ đoạn giấu kín.

Nàng cụp mắt, giọng bình thản: “Ta thân phận thấp kém, có thể nương nhờ Tạ gia đã là đại ân, đâu dám vọng tưởng lão phu nhân vì ta lo liệu hôn sự? Hơn nữa...”

Nàng cắn môi, ngập ngừng: “Ta là người của công tử, sao dám mơ tưởng đến người khác?”