Sau Khi Biểu Cô Nương Xuất Giá, Bị Quyền Thần Điên Phê Cường Đoạt

Chương 2: Cháu đã vừa ý nhà nào chưa?

Tạ Tiện Dư quả nhiên không phụ kỳ vọng, từ nhỏ thiên tư hơn người, tài trí vượt trội. Nay vừa tròn hai mươi đã có thể đứng vững chốn triều đình, lần này lại phá được tệ nạn kéo dài suốt bao năm là vụ án thuế muối ở Giang Nam.

Chuyện hôn sự của hắn đương nhiên là vô cùng được săn đón.

Lão phu nhân nhìn Tạ Tiện Dư, ôn hòa hỏi: “Cháu đã vừa ý nhà nào chưa?”

Tạ Tiện Dư cất giọng trầm tĩnh: “Mọi sự xin tổ mẫu và mẫu thân làm chủ.”

Lão phu nhân mỉm cười gật đầu: “Dù nói vậy nhưng cháu cũng nên chọn lựa một chút. Để mẫu thân cháu đưa danh sách những nhà phù hợp tới, cháu xem qua rồi quyết định. Chung thân đại sự dù gì cũng phải chọn người hợp với tâm ý mình.”

Ngũ cô nương Tạ Tú Châu lập tức reo lên: “Nếu đại ca lười chọn thì ta sẽ giúp đại ca chọn! Dù sao xuân này cũng nhiều yến hội, ta nhất định sẽ giúp đại ca chọn người vừa mắt nhất!”

Người bên cạnh phe phẩy cây quạt, cười hài hước: “Ngươi thôi đi, quay đầu lại chọn cho đại ca một người giống hệt ngươi, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, vào cửa rồi lại khiến nhà ta ngày nào cũng ồn ào gà bay chó sủa thì sao?”

Tạ Tú Châu tức đến suýt nhảy dựng: “Tiểu thúc nói bậy bạ gì đó!”

Tạ Tử Châu lắc đầu tặc lưỡi: “Nhìn xem, nhìn xem, nha đầu này tính tình bướng bỉnh, sau này gả đi nếu phu quân không hợp ý, chẳng lẽ còn muốn động tay động chân?”

Trong thính đường bật cười vui vẻ.

Tạ Tiện Dư hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt quét mắt về phía sau. Người ngồi ở góc cũng đang cười, rõ ràng rất vui vẻ, nhưng lại chẳng hề để mắt đến hắn.

Lão phu nhân ôm Tạ Tú Châu, cười hiền từ: “Được rồi, đừng trêu chọc Tú Châu nữa. Con bé còn nhỏ, chờ thêm một thời gian, đến tuổi đính hôn rồi thì tự nhiên sẽ chững chạc hơn.”

Đại phu nhân mỉm cười lắc đầu: “Lão phu nhân đừng chiều nó quá. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện hôn sự của Tú Châu cũng nên sớm lo liệu. Con bé nay đã mười bốn, sang năm sẽ đến tuổi cập kê, cũng nên chọn một mối tốt.”

Lão phu nhân gật đầu: “Đúng vậy, không chỉ Tú Châu mà cả Tú Vân, Tú Lâm cũng phải tính toán.”

Lão phu nhân nói đến đây thì hơi ngừng lại, như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía một cô nương đang lặng lẽ ngồi cuối dãy ghế.

Nàng vận váy đơn sắc, không rực rỡ như các tiểu thư Tạ gia, búi tóc cũng chỉ cài hai cây trâm bạc đơn giản. Khuôn mặt thanh tú, hầu như không điểm trang, nhưng lại khó lòng che giấu vẻ đẹp của nàng. Giữa một nhóm người ăn vận lộng lẫy thì trông nàng như một đóa hoa thanh khiết, càng khiến người ta chú ý.