Nhóm người đó nhìn thấy Bảo Vy và Tố Sang, và họ bắt đầu tiến về phía hai anh em. Vẻ mặt họ lộ rõ sự đói khát và tuyệt vọng, ánh mắt họ như đang dò xét, tìm kiếm bất cứ thứ gì có giá trị mà hai người lạ mặt này có thể sở hữu.
"Này! Hai đứa kia! Có gì cho chúng tao không?" Một người trong nhóm lên tiếng, giọng hắn ta khàn khàn và đầy vẻ đe dọa. Hắn ta cao lớn, gầy gò, khuôn mặt lấm lem bùn đất, trên tay cầm một thanh sắt gỉ sét.
Bảo Vy và Tố Sang đứng sát vào nhau, lưng tựa vào nhau, sẵn sàng đối mặt với tình huống xấu nhất. Họ biết rằng ở cái thế giới này, lòng tốt không phải lúc nào cũng được đáp lại. Họ cần phải mạnh mẽ và quyết đoán để bảo vệ bản thân và gia đình.
"Chúng tôi không có gì nhiều," Tố Sang đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng vẫn đầy cảnh giác. Anh ta nhìn lướt qua nhóm người, đánh giá số lượng và vũ khí của họ. Có khoảng sáu người, cả nam lẫn nữ, và ngoài thanh sắt gỉ sét của tên vừa lên tiếng, họ còn có vài cây gậy gỗ và một con dao găm cùn. So với thanh kiếm Ánh Trăng của Bảo Vy và con dao bếp của Tố Sang, họ không có lợi thế về vũ khí.
"Đừng có xạo keo!" Một người phụ nữ trong nhóm lên tiếng, giọng bà ta chua ngoa. Bà ta có khuôn mặt nhăn nheo và đôi mắt nhỏ sắc lạnh. "Hai đứa còn trẻ khỏe thế kia, chắc chắn phải có gì đó. Mau đưa hết ra đây!"
Bảo Vy cắn chặt môi, cô không muốn gây ra xung đột, nhưng cô cũng không muốn bị cướp đoạt những thứ ít ỏi mà họ đang có. "Chúng tôi chỉ có một ít đồ ăn và nước uống. Chúng tôi đang cần chúng để đi đến khu vực phía Đông."
"Khu vực phía Đông?" Tên cầm thanh sắt gỉ sét nhếch mép cười khẩy. "Hai đứa định đến cái ổ dịch bệnh đó làm gì? Tự tìm đến chỗ chết à?"
"Chúng tôi có việc cần đến đó," Tố Sang đáp, giọng anh ta trở nên cứng rắn hơn. "Nếu các người không có gì khác, xin hãy để chúng tôi đi."
"Để hai đứa đi dễ dàng vậy sao?" Một tên khác trong nhóm, hắn ta có vẻ ngoài bặm trợn với một vết sẹo dài trên má, tiến lên một bước. "Nhìn con bé kia kìa, có cả kiếm nữa. Chắc chắn là đồ tốt. Sao không chia sẻ cho anh em một chút?" Hắn ta nhìn Bảo Vy với ánh mắt thèm thuồng.
Bảo Vy cảm thấy một sự ghê tởm dâng lên trong lòng. Cô nắm chặt chuôi kiếm, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào. "Đây là vũ khí tự vệ của chúng tôi. Chúng tôi không có ý định gây hấn, nhưng nếu các người ép buộc, chúng tôi sẽ không ngần ngại."
Lời nói của Bảo Vy có vẻ đã khiến nhóm người kia khựng lại một chút. Họ có thể cảm nhận được sự kiên quyết trong giọng nói và ánh mắt của cô. Thanh kiếm trên vai cô cũng là một lời cảnh báo không hề nhỏ.
"Thôi đi, Cụt," người phụ nữ chua ngoa lên tiếng. "Hai đứa nó có vẻ không dễ xơi đâu. Chúng ta còn nhiều việc phải lo hơn là dây dưa với chúng."
Tên Cụt có vẻ không hài lòng, nhưng hắn ta cũng không dám manh động ngay lập tức. Hắn ta nhìn Bảo Vy và Tố Sang với ánh mắt đầy hằn học rồi lùi lại một bước.
"Lần này thì tha cho hai đứa mày," hắn ta nói, giọng hắn ta vẫn đầy đe dọa. "Nhưng nếu tao còn gặp lại, thì đừng trách tao không khách sáo."
Bảo Vy và Tố Sang không nói gì, họ chỉ lẳng lặng nhìn nhóm người kia cho đến khi họ bỏ đi. Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm. Họ vừa tránh được một cuộc xung đột không cần thiết.
"Chúng ta cần phải cẩn thận hơn," Tố Sang nói, giọng anh ta vẫn còn chút căng thẳng. "Không chỉ có quái vật là nguy hiểm, mà cả những người sống sót khác cũng vậy."
Bảo Vy gật đầu đồng ý. Họ tiếp tục hành trình, nhưng lần này họ đi sát vào nhau hơn, luôn cảnh giác với mọi động tĩnh xung quanh.
Khi họ tiến sâu hơn vào khu vực phía Đông, những dấu hiệu của dịch bệnh ngày càng trở nên rõ rệt. Không chỉ là những tòa nhà bỏ hoang và rác thải, mà họ còn bắt đầu nhìn thấy những người bị nhiễm bệnh.
Họ đi lang thang trên đường phố, cơ thể gầy gò, da dẻ xanh xao, ho khan dữ dội. Ánh mắt họ đờ đẫn, vô hồn, như những cái xác không hồn.
Bảo Vy và Tố Sang cố gắng tránh xa những người bị nhiễm bệnh, đi vòng qua họ với một khoảng cách an toàn. Họ cảm thấy một sự ghê rợn và lo lắng dâng lên trong lòng. Mùi hôi thối khó chịu ngày càng nồng nặc, khiến họ phải bịt chặt mũi bằng khẩu trang.
Bảo Vy mở Cửa Sổ Thế Giới trong tâm trí, tìm kiếm thông tin về bệnh viện trung tâm. Cô cố gắng xác định vị trí chính xác của nó trên bản đồ và xem có bất kỳ thông tin mới nào được cập nhật về tình hình ở đó không.
"Có vẻ như bệnh viện nằm ở khu vực trung tâm của phía Đông," Bảo Vy nói với Tố Sang. "Nhưng có rất nhiều cảnh báo về khu vực này. Người ta nói rằng có rất nhiều sinh vật đột biến và cả những người bị nhiễm bệnh tập trung ở đó."
"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác," Tố Sang đáp, giọng anh ta đầy quyết tâm. "Chúng ta phải đến đó để tìm kiếm thuốc giải."
Họ tiếp tục di chuyển, băng qua những con phố hoang vắng. Thỉnh thoảng, họ lại nhìn thấy những chiếc xe cứu thương bị bỏ lại giữa đường, cửa xe mở toang hoác, bên trong vương vãi những thiết bị y tế. Những hình ảnh này càng khiến họ cảm nhận rõ hơn về sự tàn khốc của dịch bệnh.
Khi họ đến gần một ngã tư lớn, Bảo Vy chợt dừng lại. Cô nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập quanh một chiếc xe tải nhỏ. Họ có vẻ đang tranh cãi về điều gì đó. Một vài người trong số họ đang cố gắng chất những thùng hàng lên xe.
"Anh hai, nhìn kìa..." Bảo Vy khẽ nói, chỉ về phía nhóm người.
Tố Sang cũng nhìn thấy họ. Anh ta cau mày. "Có lẽ họ đang cố gắng cướp bóc."
Cả hai anh em quyết định tránh xa nhóm người đó. Họ rẽ vào một con phố nhỏ hơn, cố gắng đi vòng qua khu vực đó một cách kín đáo.
Khi họ đi qua một tòa nhà bị đổ nát, họ nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ bên trong. Đó là tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, như tiếng kêu cứu.
Bảo Vy và Tố Sang dừng lại, nhìn nhau với vẻ lưỡng lự. Họ không biết có nên mạo hiểm vào bên trong hay không. Có thể đó là một cái bẫy, hoặc có thể có ai đó thực sự đang cần giúp đỡ.
"Chúng ta làm gì đây?" Tố Sang khẽ hỏi.
Bảo Vy suy nghĩ một lát. "Chúng ta thử xem sao. Nhưng phải thật cẩn thận."
Hai anh em thận trọng tiến đến gần tòa nhà đổ nát. Họ nhìn vào bên trong qua một lỗ hổng trên bức tường. Họ nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm bất động trên sàn nhà, xung quanh cô ta là những mảnh vỡ và bụi bặm. Cô ta có vẻ đã bị thương nặng.
"Chúng ta cần phải giúp cô ấy," Bảo Vy nói, giọng cô đầy lo lắng.
Tố Sang gật đầu. Họ quyết định mạo hiểm vào bên trong tòa nhà đổ nát để giúp đỡ người phụ nữ đang gặp nạn. Họ không biết điều gì đang chờ đợi họ ở bên trong, nhưng họ không thể bỏ mặc một người đang cần giúp đỡ. Họ bước qua lỗ hổng trên bức tường và tiến vào bên trong bóng tối của tòa nhà đổ nát.
Mùi ẩm mốc và bụi bặm xộc thẳng vào mũi họ, khiến họ ho khan. Họ cẩn thận di chuyển qua những đống đổ nát, tìm kiếm người phụ nữ mà họ vừa nhìn thấy.
Tiếng rêи ɾỉ yếu ớt lại vang lên, dẫn đường cho họ. Cuối cùng, họ cũng tìm thấy người phụ nữ. Cô ta nằm bất động trên sàn nhà, một vết thương lớn đang chảy máu ở chân.
Khuôn mặt cô ta tái nhợt, và hơi thở rất yếu.
"Chúng ta cần phải cầm máu cho cô ấy," Bảo Vy nói, cô nhanh chóng lấy ra bộ đồ sơ cứu trong ba lô.
Họ cùng nhau băng bó vết thương cho người phụ nữ. Trong lúc đó, cô ta tỉnh lại và nhìn hai anh em với ánh mắt biết ơn. Cô ta kể rằng mình đã bị mắc kẹt trong tòa nhà này sau một vụ nổ, và cô ta đã ở đây một mình suốt mấy ngày qua. Bảo Vy và Tố Sang quyết định giúp cô ta ra khỏi tòa nhà và tìm một nơi an toàn hơn để cô ta có thể nghỉ ngơi và hồi phục.
Họ dìu cô ta ra khỏi tòa nhà đổ nát và tìm thấy một căn nhà còn tương đối nguyên vẹn ở gần đó. Họ giúp cô ta vào bên trong và để lại cho cô ta một ít đồ ăn và nước uống.
"Chúng tôi cần phải đi tiếp," Bảo Vy nói với người phụ nữ.
"Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng quay lại nếu có thể."
Người phụ nữ nắm lấy tay Bảo Vy, ánh mắt bà ta đầy cảm kích.
"Cảm ơn hai cháu. Chúc hai cháu may mắn."
Bảo Vy và Tố Sang gật đầu chào tạm biệt người phụ nữ rồi tiếp tục hành trình về phía bệnh viện trung tâm. Họ vừa giúp đỡ một người gặp nạn, và điều đó khiến họ cảm thấy có thêm một chút hy vọng trong thế giới tăm tối này.
Nhưng họ cũng biết rằng thời gian không còn nhiều, và họ cần phải nhanh chóng tìm được thuốc giải cho gia đình mình. Khi họ đến gần khu vực bệnh viện, họ có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt trong không khí.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc hòa lẫn với mùi bệnh tật và sự chết chóc. Xung quanh bệnh viện, những chiếc xe cứu thương nằm la liệt, nhiều chiếc bị hư hỏng nặng.
Cánh cổng chính của bệnh viện đã bị khóa chặt, và họ có thể nhìn thấy một vài bóng người đang đi lại bên trong, có vẻ như họ đang canh gác.
"Đó có lẽ là nhóm người mà chúng ta đã đọc được trên Cửa Sổ Thế Giới," Tố Sang nói, chỉ về phía những bóng người bên trong bệnh viện.
"Chúng ta làm sao để liên lạc với họ đây?" Bảo Vy suy nghĩ một lát.
Cô mở Cửa Sổ Thế Giới và tìm kiếm thông tin về nhóm người ở bệnh viện.
Cô tìm thấy một vài tin nhắn được đăng tải gần đây, nói rằng họ đang cần những người có kỹ năng y tế và sẵn sàng trao đổi thuốc men và các nhu yếu phẩm khác.
"Em sẽ thử liên lạc với họ qua khung chat khu vực," Bảo Vy nói.
Cô bắt đầu gõ một tin nhắn, giới thiệu về bản thân và Tố Sang, nói rằng họ đang tìm kiếm thuốc giải và sẵn sàng giúp đỡ nếu cần thiết.
Họ hồi hộp chờ đợi phản hồi, hy vọng rằng nhóm người ở bệnh viện sẽ đồng ý giúp đỡ họ. Thời gian vẫn tiếp tục trôi đi, và mỗi giây phút đều trở nên vô cùng quý giá.