Khi hai anh em bước ra khỏi cánh cửa quen thuộc, ánh bình minh yếu ớt vừa ló dạng, nhuộm một màu nhàn nhạt lên khung cảnh hoang tàn của thành phố. Không còn tiếng xe cộ ồn ào, không còn những dòng người vội vã.
Thay vào đó là một sự tĩnh lặng đáng sợ, chỉ thỉnh thoảng vọng lại tiếng gió rít qua những tòa nhà đổ nát hay tiếng kim loại va chạm khô khốc. Không khí se lạnh và ẩm ướt, mang theo mùi bụi bặm và một chút tanh tưởi khó tả.
Bảo Vy siết chặt thanh kiếm Ánh Trăng trong tay, cảm giác lạnh lẽo từ kim loại truyền qua lớp găng tay mỏng manh.
Bên cạnh cô, Tố Sang cũng thận trọng cầm con dao bếp lớn, lưỡi dao sáng loáng dưới ánh bình minh. Khuôn mặt cả hai đều căng thẳng và tập trung, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh, dò tìm bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào.
"Chúng ta đi hướng nào trước?"
Tố Sang khẽ hỏi, giọng anh ta thì thầm, như thể sợ đánh thức những thứ đang ẩn náu trong bóng tối.
Bảo Vy mở bản đồ khu vực phía Đông trên Cửa Sổ Thế Giới trong tâm trí.
Cô cố gắng ghi nhớ những con đường chính và các địa điểm quan trọng.
"Chúng ta đi theo đường lớn này, hướng về phía đông. Bệnh viện trung tâm nằm ở khoảng giữa khu vực đó."
Hai anh em bắt đầu di chuyển, bước chân nhẹ nhàng và cẩn trọng trên vỉa hè đầy những mảnh vỡ. Họ đi dọc theo con phố quen thuộc, nhưng mọi thứ giờ đây đã trở nên khác lạ.
Những cửa hàng đóng cửa im lìm, những tấm biển quảng cáo rách nát đung đưa trong gió. Một vài chiếc xe ô tô bị bỏ lại giữa đường, cửa xe mở toang hoác, bên trong vương vãi những đồ đạc lộn xộn.
"Nhớ cẩn thận," Bảo Vy nhắc nhở, giọng cô nhỏ nhưng dứt khoát.
"Chúng ta không biết điều gì đang chờ đợi ở phía trước."
Tố Sang gật đầu, anh ta đi trước Bảo Vy một bước, luôn cảnh giác với mọi âm thanh và bóng dáng.
Họ giữ khoảng cách vừa phải, đủ để có thể hỗ trợ nhau nếu cần thiết.
Trên đường đi, họ thỉnh thoảng bắt gặp những người sống sót khác.
Có người đi một mình, vẻ mặt thất thần và mệt mỏi. Có người đi theo nhóm nhỏ, mang theo những vũ khí tự chế và những bao tải đựng đồ đạc. Hầu hết mọi người đều tránh né ánh mắt của nhau, giữ một khoảng cách an toàn.
Khi họ đi qua một công viên nhỏ, Bảo Vy chợt khựng lại. Cô nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập quanh một đống lửa nhỏ.
Họ có vẻ đang nấu ăn hoặc sưởi ấm. Một vài người trong số họ có vũ khí, những cây gậy gỗ hoặc những con dao găm.
"Chúng ta có nên tránh họ không?" Tố Sang khẽ hỏi, anh ta cảm thấy có chút bất an.
Bảo Vy suy nghĩ một lát.
"Chúng ta cứ đi chậm lại và quan sát. Nếu họ không gây rắc rối, chúng ta không cần phải chạm trán."
Hai anh em đi chậm lại, cố gắng đi vòng qua công viên một cách kín đáo. Nhưng một người trong nhóm đã nhìn thấy họ. Người đó đứng dậy và ra hiệu cho họ dừng lại.
"Ê! Hai đứa kia! Đứng lại!" Giọng người đàn ông vang lên, có chút hằn học.
Bảo Vy và Tố Sang dừng bước, quay lại nhìn nhóm người.
Có khoảng năm sáu người, cả nam lẫn nữ, vẻ mặt họ đều có chút ngờ vực và cảnh giác.
"Mấy đứa đi đâu đấy?" Người đàn ông vừa gọi họ hỏi, tiến lại gần hơn.
"Chúng tôi đang đi về phía đông," Tố Sang đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
"Đi về phía đông làm gì?" Một người phụ nữ trong nhóm lên tiếng, giọng bà ta đầy nghi ngờ.
"Chỗ đó nguy hiểm lắm, nghe nói dịch bệnh đang hoành hành ở đó."
"Chúng tôi có việc cần đến đó," Bảo Vy nói, cô không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin.
Người đàn ông nhìn hai anh em từ đầu đến chân, ánh mắt hắn ta dừng lại ở thanh kiếm Ánh Trăng trên vai Bảo Vy.
"Thanh kiếm đẹp đấy. Mấy đứa kiếm được ở đâu vậy?"
"Chúng tôi tự tìm được," Tố Sang đáp, giọng anh ta trở nên cảnh giác hơn.
"Hay là... chúng mày cướp được của ai?"
Người đàn ông nhếch mép cười, một nụ cười đầy ẩn ý.
Bảo Vy cảm thấy một sự nguy hiểm đang đến gần.
Cô siết chặt thanh kiếm trong tay, sẵn sàng chiến đấu nếu cần thiết.
"Chúng tôi không muốn gây rắc rối," Bảo Vy nói, cố gắng giải quyết mọi chuyện một cách hòa bình.
"Chúng tôi chỉ muốn đi qua."
Người đàn ông nhìn nhau với những người trong nhóm, rồi hắn ta quay lại nhìn Bảo Vy và Tố Sang, ánh mắt hắn ta trở nên lạnh lẽo.
"Đi qua? Dễ vậy sao? Ở cái thế giới này, mọi thứ đều phải trả giá."
Hắn ta ra hiệu cho những người còn lại tiến lên.
Bảo Vy và Tố Sang biết rằng họ không thể tránh khỏi một cuộc chiến. Họ đứng sát vào nhau, lưng tựa vào nhau, sẵn sàng đối mặt với mọi nguy hiểm.
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng gầm rú kinh hoàng vang lên từ phía xa, át đi cả tiếng nói của người đàn ông.
Tất cả mọi người đều giật mình quay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Một bóng đen khổng lồ đang lao về phía họ từ phía cuối con phố, thân hình nó cao lớn và dữ tợn, di chuyển với tốc độ kinh hoàng.
"Quái vật!"
Một người trong nhóm hét lên, khuôn mặt hắn ta tái mét vì sợ hãi.
Nhóm người vừa đe dọa Bảo Vy và Tố Sang lập tức tan tác bỏ chạy, không còn ai quan tâm đến hai anh em nữa.
Bảo Vy và Tố Sang cũng không chần chừ, họ quay lưng và chạy nhanh nhất có thể theo hướng ngược lại, tránh xa con quái vật đang đến gần.
Tiếng gầm rú ngày càng lớn, và họ có thể cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất dưới chân.
Họ biết rằng họ vừa thoát khỏi một nguy hiểm, nhưng một nguy hiểm khác còn lớn hơn đang rình rập phía trước. Họ cần phải nhanh chóng đến khu vực phía Đông và tìm kiếm thuốc giải trước khi quá muộn.
Tim đập thình thịch trong l*иg ngực, Bảo Vy và Tố Sang không dám ngoái đầu lại nhìn. Họ chạy thục mạng dọc theo con phố vắng, tiếng thở dốc hòa lẫn với tiếng bước chân dồn dập.
Con quái vật gầm rú vẫn vọng lại phía sau, một lời nhắc nhở đáng sợ về mối nguy hiểm mà họ vừa thoát khỏi.
Cuối cùng, khi cảm thấy đã đủ an toàn, hai anh em dừng lại sau một chiếc xe tải lật nghiêng, thở hổn hển. Mồ hôi túa ra trên trán, thấm ướt cả lớp khẩu trang.
"Trời ơi... cái gì vậy..."
Tố Sang lắp bắp, khuôn mặt anh ta vẫn còn tái mét.
"Nó... nó to quá..."
Bảo Vy cũng không khá hơn, trái tim cô vẫn còn đập loạn xạ.
"Em chưa từng thấy con nào như vậy trong "Thanh Lọc". Chắc chắn là nó đã bị đột biến do dịch bệnh."
Cả hai im lặng một lúc, cố gắng trấn tĩnh lại.
Sự xuất hiện của con quái vật đột biến đã cho họ thấy rõ ràng hơn về mức độ nguy hiểm ở khu vực phía Đông. Nhiệm vụ này có lẽ sẽ còn khó khăn hơn những gì họ đã tưởng tượng.
"Chúng ta không thể dừng lại ở đây," Bảo Vy nói, giọng cô kiên quyết.
"Chúng ta cần phải tiếp tục đi. Bệnh viện trung tâm không còn xa nữa."
Tố Sang gật đầu, anh ta nhìn quanh một lần nữa, đảm bảo rằng con quái vật không đuổi theo.
"Em nói đúng. Chúng ta phải nhanh lên."
Hai anh em tiếp tục hành trình, nhưng lần này họ đi chậm hơn và cẩn trọng hơn. Họ luôn quan sát xung quanh, lắng nghe mọi âm thanh nhỏ nhất. Cảm giác bất an bao trùm lấy họ, khiến mỗi bước chân trở nên nặng nề hơn.
Khi họ tiến sâu hơn vào khu vực phía Đông, những dấu hiệu của dịch bệnh ngày càng trở nên rõ rệt. Họ bắt đầu nhìn thấy những tòa nhà bị bỏ hoang với cửa ra vào bị phá toang, những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.
Trên vỉa hè, những chiếc khẩu trang y tế đã qua sử dụng nằm rải rác, lẫn với những vết máu khô đáng sợ. Thỉnh thoảng, họ còn ngửi thấy mùi hôi thối khó chịu, một mùi của bệnh tật và sự chết chóc.
Bảo Vy mở Cửa Sổ Thế Giới trong tâm trí, tìm kiếm thông tin về bệnh viện trung tâm. Cô cố gắng xác định vị trí chính xác của nó trên bản đồ và xem có bất kỳ thông tin mới nào được cập nhật về tình hình ở đó không.
"Có người nói rằng khu vực xung quanh bệnh viện rất nguy hiểm," Bảo Vy nói với Tố Sang.
"Họ đã nhìn thấy nhiều sinh vật đột biến và cả những người bị nhiễm bệnh đi lang thang ở đó."
"Chúng ta phải cẩn thận," Tố Sang đáp, anh ta nắm chặt con dao trong tay.
"Nếu cần thiết, chúng ta sẽ phải chiến đấu."
Họ tiếp tục di chuyển, cố gắng tránh xa những khu vực có vẻ nguy hiểm. Họ đi qua những con phố vắng vẻ, những khu dân cư im lìm như tờ. Cảm giác như cả thành phố này đã bị bỏ rơi, chỉ còn lại họ và những mối nguy hiểm đang rình rập.
Khi họ đến gần một ngã tư lớn, Bảo Vy chợt dừng lại.
Cô nhìn thấy một bóng người đang ngồi co ro bên vệ đường. Đó là một người đàn ông, trông ông ta rất gầy gò và yếu ớt. Ông ta đang ho khan dữ dội, và trên da ông ta xuất hiện những vết phát ban đỏ tấy.
"Anh hai, nhìn kìa..." Bảo Vy khẽ nói, chỉ về phía người đàn ông.
Tố Sang cũng nhìn thấy người đàn ông. Anh ta cau mày.
"Có lẽ ông ta đã bị nhiễm bệnh."
Cả hai anh em đều cảm thấy một chút thương cảm, nhưng họ cũng biết rằng họ không thể mạo hiểm tiếp cận người đàn ông đó. Họ không có đủ phương tiện bảo hộ để tránh bị lây nhiễm.
"Chúng ta phải đi thôi," Bảo Vy nói, giọng cô có chút buồn.
"Chúng ta không thể giúp gì cho ông ấy lúc này."
Tố Sang gật đầu, anh ta hiểu. Họ lặng lẽ đi qua người đàn ông đang ho khan, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Khi họ rẽ vào một con phố khác, họ nhìn thấy một nhóm người đang đứng chặn đường. Đó là những người sống sót khác, trông họ có vẻ đói khát và tuyệt vọng. Một vài người trong số họ có vũ khí thô sơ.
"Chúng ta lại gặp rắc rối rồi," Tố Sang thì thầm.
Nhóm người đó nhìn thấy Bảo Vy và Tố Sang, và họ bắt đầu tiến về phía hai anh em.
"Này! Hai đứa kia! Có gì cho chúng tao không?"
Một người trong nhóm lên tiếng, giọng hắn ta đầy vẻ đe dọa.
Bảo Vy và Tố Sang đứng sát vào nhau, sẵn sàng đối mặt với tình huống xấu nhất. Họ biết rằng ở cái thế giới này, lòng tốt không phải lúc nào cũng được đáp lại. Họ cần phải mạnh mẽ và quyết đoán để bảo vệ bản thân và gia đình.